*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Những lợi ích lớn có thể bỏ, chỉ có Từ Mạn Nhu hắn không từ bỏ được.

Suốt thời gian vừa qua, hắn đã cố quên cố, cố gắng sống lạnh lùng như trước đây.

Nhưng cuộc sống chỉ có một mình quá cô độc. 
Phụ nữ xung quanh hắn không thiếu, tất cả đều tìm mọi cách mong được hắn chú ý, bò được lên giường của hắn.

Nhưng mỗi khi chạm vào người bọn họ, hắn chỉ nhớ đến cô.


Giống như được ăn một món ngon thì những món khác chỉ là tầm thường, là đồ bỏ đi. 
Hắn đã cho người trở về Giang Thành, âm thầm theo dõi cô, mọi thông tin về Từ Mạn Nhu 
hắn đều nằm trong lòng bàn tay.

Hắn vốn muốn âm thầm từ xa quan sát cô là đủ. 
Nhưng từ khi Từ Mạn Nhu trở lại trường học, có vô số kẻ vây xung quanh muốn tán tỉnh cô, dù cô từ chối hết nhưng hắn vẫn cảm thấy không yên tâm.

Huống hồ xa lâu như thế, càng ngày nỗi nhớ cô càng vò xé tâm trí hắn.Vốn tưởng chỉ coi cô là một món đồ chơi, thật không ngờ lại thành khắc cốt ghi tâm.

Hoắc Thiên Phong tự giễu bản thân mình kém cỏi, không có tiền đồ. 
Nhưng không có tiền đồ thì không có tiền đồ, hôm nay hắn đến đây là vì muốn được nhìn thấy có một chút, không ngờ lại bắt gặp cảnh Cố Khang Dật cũng muốn theo đuổi cô.

Làm sao hắn có thể ngồi im được nữa? 
So với hắn, Cố Khang Dật không bằng, nhưng Cố Khang Dật ít ra trong sạch hơn hẳn.

Từ Mạn Nhu từng hận hắn thế nào, trong lòng Hoắc Thiên Phong là người biết rõ nhất.


Hắn cũng đã điều tra, chỉ cần có khỏe lại có thể làm phẫu thuật, hoặc nếu trải qua một thời gian vẫn có cơ hội hồi phục trí nhớ. 
Hắn vừa muốn cô nhớ lại, nhớ ra hắn là ai, lại vừa muốn cô đừng nhớ lại, cứ vui vẻ sống như bây giờ, nụ cười đơn thuần luôn nở trên môi. 
Nhưng bây giờ hắn không có thời gian chần.

chờ nữa, mấy tên nhãi ranh còn ngồi trên ghế nhà trường có thể không cần lo lắng.

Nhưng Cố 
Khang Dật dù sao cũng là người đàn ông trưởng thành, vẻ ngoài cũng rất xuất chúng, tài năng không đến nỗi nào, là niềm mơ ước của vô số cô gái. 
Hắn sợ.

Hoắc Thiên Phong hắn lần đầu tiên biết đến chữ sợ.

Sợ cô sẽ xiêu lòng nếu Cố Khang Dật kiên trì theo đuổi, 
Từ Mạn Nhu phải là của hắn.

Chỉ của riêng một mình hắn mà thôi.


Hắn đã quyết thì sẽ làm đến cùng, đó là phong cách của Hoắc Thiên Phong. 
Đôi mắt phượng dần tối lại, hắn sải bước lên chiếc xe màu đen cách đó không xa, lái xe rời đi. 
Sau khi rời khỏi đó, Từ Mạn Nhu đi đến siêu thị, muốn mua chút gì đó ăn trưa rồi buổi chiều còn có tiết học.

Từ trường về trại trẻ quá xa, đi đi về về cũng mất thời gian, có tính mua chút đồ ăn ăn rồi lên thư viện đọc sách.

Dù sao thư viện ở trường của cô cũng rất đẹp, lại yên tĩnh nữa. 
Cô đi giữa những kệ đồ ăn chín, bàn tay thon thả giơ ra muốn lấy một nắm cơm cuộn thì một bàn tay khác cùng lúc giờ ra, những ngón tay chạm vào nhau. 
Bàn tay kia là tay đàn ông nhưng những ngón tay dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng nhìn vô cùng đẹp mắt.

Từ Mạn Nhu ngẩn người vài giây nhìn những ngón tay kia rồi mới ý thức được, cô vội rụt tay lại, hơi cúi đầu, “Xin lỗi” 
.