Anh ta nhíu mày, lái đến chỗ cô vừa đứng, vừa rồi người còn đứng ở đây, sao bây giờ không thấy đâu? 
Cố Khang Dật mở cửa bước xuống xe, sốt ruột nhìn khắp xung quanh nhưng vẫn không thấy người đầu.Anh ta đột nhiên hiểu ra, người như anh ta vậy mà lại bị một cô nhóc vắt mũi chưa sạch lừa. 
Cố Khang Dật giận đến mức bật cười, lắc đầu, không tin nổi chỉ chút tiểu xảo vặt vãnh đó cũng lừa được anh ta.

Đây có thể coi như “mỹ nhân kế” không? Cô gái nhỏ dùng dáng vẻ xinh đẹp đơn thuần vô cùng thành thật khiến không ai mảy may nghi ngờ gì, rồi khiến anh ta bị hố như vậy. 
Nhưng mà...!hình như càng hấp dẫn thì phải. 

Đàn ông là như thế, những điều càng dễ có được thì càng nhanh chán.

Nhưng có chút khó khăn, thử thách thì khiến cuộc chinh phục càng thêm thú vị. 
Nhìn quanh một lát, không thấy người đầu, Cố Khang Dật bèn lên xe, lái xe rời đi, cơm không ăn thì gạo còn đó, cô nhóc này học ở đây, lại thường 
xuyên ra vào Cố thị và Dao Uyển, Dao Uyển thì anh ta không được tới, nhưng còn Cố thị và trường học, anh ta không sợ không gặp lại được cô. 
Từ Mạn Nhu ló đầu ra khỏi ngõ nhỏ, nhìn chiếc Ferrari đỏ tươi rời đi mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, may mà cắt được cái đuôi phiền phức này.

Cô xốc lại chiếc túi, vừa định rời đi thì đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô, cùng một giọng đàn ông trầm trầm. 
“Mạn Nhu!” 
Đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô, cùng một giọng đàn ông trầm trầm. 
“Mạn Nhu!”. 
Từ Mạn Nhu giật bắn người, quay đầu nhìn, một người đàn ông cao ráo, khuôn mặt hoàn hảo, sống mũi thẳng tắp, cặp mắt phượng đen sâu thắm đang nhìn cô chằm chằm.

Từ Mạn Nhu vô thức lùi hai bước, run run hỏi.


“Anh là ai?”. 
Người đàn ông nhìn cô, đôi mắt lướt qua một tia đau đớn. 
“Em thực sự quên tôi rồi sao?” 
“À, tôi nhớ ra anh rồi!” Từ Mạn Nhu kêu lên nho nhỏ. 
Lập tức cặp mắt phượng vui vẻ nhìn cô, hắn gấp gáp hỏi lại, “Em nhớ ra tôi rồi?” 
Từ Mạn Nhu gật đầu chắc nịch,“Anh chính là người ở bệnh viện hôm đó.

Trước đây tôi từng quen anh sao?” 
“Em vẫn chưa nhớ ra tôi.” Hoắc Thiên Phong nở nụ cười chua chát.

“Nhưng không sao, tôi nhớ em là đủ rồi.” 
Từ Mạn Nhu chau mày khó hiểu, “Vậy tôi đi đây.” 

“Khoan đã, có thể mời em ăn một bữa cơm không?” Hoắc Thiên Phong lên tiếng, giọng nói trầm trầm đầy mong chờ. 
Hôm nay là ngày gì mà có tới hai người đàn ông đẹp trai cùng đến đây mời cô ăn cơm thế này? 
“Xin lỗi, tôi không quen ăn cơm với người lạ.

Chào anh” Từ Mạn Nhu hơi cúi đầu chào rồi chạy nhanh khỏi đó. 
Hoắc Thiên Phong không cản cô, hắn chỉ lặng im đứng nhìn theo bóng cô rời đi.

Hắn đã thực hiện giao ước với Cố Tư Bạch, rút lui khỏi Giang Thành.

Cố Tư Bạch và hắn là kẻ thù không đội trời chung, cũng bởi vì có Hoắc gia chống lưng mà CỐ Tư Bạch mới phải thỏa hiệp với hắn..