Đến buổi trưa, đột nhiên Quân Dao nghĩ ra một việc, cố gấp sách vở lại, chạy xuống phòng bếp.
Dì Lam đang bận rộn nhặt rau, sơ chế đồ ăn, chuẩn bị nấu bữa trưa.
“Di Lam, để cháu phụ cho” Quân Dao lên.
tiếng.
Dì Lam giật bắn mình, ngẩng đầu, “Thiếu phu nhân, cô cứ nghỉ ngơi xem ti vi đi, mấy chuyện bếp núc dầu mỡ này để tôi làm cho
“Cháu muốn tập nấu ăn, nấu cho Tư Bạch ăn.” Quân Dao nói nhỏ.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy mong chờ của Quân Dao, dì Lam liền gật đầu đồng ý.
Bà ấy bắt đầu dạy cô đủ thứ, từ cách chọn lựa thực phẩm sao cho tươi ngon, rồi cách sơ chế, nấu nướng.
Quân Dao nhớ được chữ được chữ mất, hồi Quân gia cô cũng phải làm nhiều việc, từ lau dọn tới nấu ăn, nhưng chủ yếu chỉ là nhặt rau, rửa bát, sơ chế, còn có người phụ trách nấu chính, vì Trương Như Ngọc ghét Quân Dao, muốn hành hạ cô nhưng bà ta cũng rất biết hưởng thụ, dĩ nhiên phải thuê một người nấu ăn thật ngon nấu cho mình ăn.Với cả bà ta sợ Quân Dao ghét mình mà bỏ đồ linh tinh gì đó vào thức ăn, có thể không phải thuốc độc mà là… thuốc xổ chẳng hạn.Vì vậy bà ta chỉ cho cô làm những việc nặng nhọc và không gây ảnh hưởng đến bà ta mà thôi.
Cho nên trình độ nấu ăn của Quân Dao cũng tạm được, chứ chưa hẳn quá tốt.
Còn dì Lam dĩ nhiên là một đầu bếp thực thụ, bà ấy đã nấu ăn cho những người giàu có cả nửa đời người rồi.
Từ hồi Cố Tư Bạch xây dựng xong Dao Uyển thì bà ấy về đây làm, nên hiểu rất rõ sở thích ăn uống của Cố thiếu gia.
Sau khi giải quyết xong công việc, Cố Tư Bạch bước xuống lầu, không thấy có ai trong phòng
khách, anh đi vào phòng ngủ, không thấy Quần Dao, anh thầm nhủ không phải cô nhóc này lại lén lút chạy đi tập luyện với Tiểu Hoa rồi đấy chứ?
Đang hơi bực bội đi ra, Cố Tư Bạch nhìn thấy Quân Dao mặc tạp dề trên người, vui vẻ chạy ra.
“A, Tư Bạch, anh xong việc rồi à, mau ăn cơm thôi.”
Cố Tư Bạch hơi nhíu mày, anh đi đến bên cạnh, chỉ chỉ vào chiếc tạp dề cô đang đeo trước bụng.
“Em làm gì thế? Tiểu Hoa đâu.”
Quân Dao không trả lời mà cười thần bí, kéo anh vào phòng ăn, ấn anh ngồi xuống ghế, rồi nhanh nhẹn vào nhà bếp bưng đủ món thức ăn đầy màu sắc lên.
“Tự Bạch, anh nếm thử xem.” Đôi mắt cô long lanh như phát sáng.
Cố Tư Bạch chăm chú nhìn mấy món ăn, rồi hỏi, “Vợ nấu à?”
Quân Dao tủm tỉm cười, ngồi xuống bên cạnh, gắp cho anh một miếng thịt bò.
“Anh ăn thử xem, ăn nhanh đi.”
Nhìn dáng vẻ háo hức của cô, Cố Tư Bạch liền cầm đũa, ăn thử, hơi nhạt một chút, nhưng ăn nhạt tốt cho sức khỏe.Anh uống thêm một ngụm canh, hình như hơi mặn, nhưng ăn với món xào chắc là vừa nhỉ?
Quân Dao chống cằm ngồi bên cạnh, háo hức chờ đợi.
“Sao ạ? Có ngon không anh?”
CỐ Tư Bạch mỉm cười, vươn tay véo nhẹ lên má cô, “Ngon lắm, cảm ơn vợ vất vả nấu ăn cho anh.”
Đến buổi trưa, đột nhiên Quân Dao nghĩ ra một việc, cố gấp sách vở lại, chạy xuống phòng bếp.
Dì Lam đang bận rộn nhặt rau, sơ chế đồ ăn, chuẩn bị nấu bữa trưa.
“Di Lam, để cháu phụ cho” Quân Dao lên.
tiếng.
Dì Lam giật bắn mình, ngẩng đầu, “Thiếu phu nhân, cô cứ nghỉ ngơi xem ti vi đi, mấy chuyện bếp núc dầu mỡ này để tôi làm cho
“Cháu muốn tập nấu ăn, nấu cho Tư Bạch ăn.” Quân Dao nói nhỏ.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy mong chờ của Quân Dao, dì Lam liền gật đầu đồng ý.
Bà ấy bắt đầu dạy cô đủ thứ, từ cách chọn lựa thực phẩm sao cho tươi ngon, rồi cách sơ chế, nấu nướng.
Quân Dao nhớ được chữ được chữ mất, hồi Quân gia cô cũng phải làm nhiều việc, từ lau dọn tới nấu ăn, nhưng chủ yếu chỉ là nhặt rau, rửa bát, sơ chế, còn có người phụ trách nấu chính, vì Trương Như Ngọc ghét Quân Dao, muốn hành hạ cô nhưng bà ta cũng rất biết hưởng thụ, dĩ nhiên phải thuê một người nấu ăn thật ngon nấu cho mình ăn.Với cả bà ta sợ Quân Dao ghét mình mà bỏ đồ linh tinh gì đó vào thức ăn, có thể không phải thuốc độc mà là… thuốc xổ chẳng hạn.Vì vậy bà ta chỉ cho cô làm những việc nặng nhọc và không gây ảnh hưởng đến bà ta mà thôi.
Cho nên trình độ nấu ăn của Quân Dao cũng tạm được, chứ chưa hẳn quá tốt.
Còn dì Lam dĩ nhiên là một đầu bếp thực thụ, bà ấy đã nấu ăn cho những người giàu có cả nửa đời người rồi.
Từ hồi Cố Tư Bạch xây dựng xong Dao Uyển thì bà ấy về đây làm, nên hiểu rất rõ sở thích ăn uống của Cố thiếu gia.
Sau khi giải quyết xong công việc, Cố Tư Bạch bước xuống lầu, không thấy có ai trong phòng
khách, anh đi vào phòng ngủ, không thấy Quần Dao, anh thầm nhủ không phải cô nhóc này lại lén lút chạy đi tập luyện với Tiểu Hoa rồi đấy chứ?
Đang hơi bực bội đi ra, Cố Tư Bạch nhìn thấy Quân Dao mặc tạp dề trên người, vui vẻ chạy ra.
“A, Tư Bạch, anh xong việc rồi à, mau ăn cơm thôi.”
Cố Tư Bạch hơi nhíu mày, anh đi đến bên cạnh, chỉ chỉ vào chiếc tạp dề cô đang đeo trước bụng.
“Em làm gì thế? Tiểu Hoa đâu.”
Quân Dao không trả lời mà cười thần bí, kéo anh vào phòng ăn, ấn anh ngồi xuống ghế, rồi nhanh nhẹn vào nhà bếp bưng đủ món thức ăn đầy màu sắc lên.
“Tự Bạch, anh nếm thử xem.” Đôi mắt cô long lanh như phát sáng.
Cố Tư Bạch chăm chú nhìn mấy món ăn, rồi hỏi, “Vợ nấu à?”
Quân Dao tủm tỉm cười, ngồi xuống bên cạnh, gắp cho anh một miếng thịt bò.
“Anh ăn thử xem, ăn nhanh đi.”
Nhìn dáng vẻ háo hức của cô, Cố Tư Bạch liền cầm đũa, ăn thử, hơi nhạt một chút, nhưng ăn nhạt tốt cho sức khỏe.Anh uống thêm một ngụm canh, hình như hơi mặn, nhưng ăn với món xào chắc là vừa nhỉ?
Quân Dao chống cằm ngồi bên cạnh, háo hức chờ đợi.
“Sao ạ? Có ngon không anh?”
CỐ Tư Bạch mỉm cười, vươn tay véo nhẹ lên má cô, “Ngon lắm, cảm ơn vợ vất vả nấu ăn cho anh.”.