Đúng là con lợn, nặng chết được!

Cố Phán Nhi nhíu mày: “Gì mà bò ra từ trong đống sâu bọ?”

Cố Thanh thấy Cố Phán Nhi không cho là vậy, cười nhạo: “Không phải bò ra từ trong đống sâu bọ, chẳng lẽ ngươi còn tưởng mình là thiên kim đại tiểu thư ngậm chìa khóa vàng sinh ra sao?”

Khóe miệng Cố Phán Nhi co giật, không nói nữa.

Cố Thanh bĩu môi, thì thầm nho nhỏ: “Chưa từng thấy ai như ngươi, ở nông thôn chẳng phải chỗ nào cũng có sâu bọ sao, đã lăn bò trong bùn đất hơn mười năm, còn sợ sâu cắn!”

Cố Phán Nhi: “…” Ta có nói là ta sợ sao?

Cố Phán Nhi xấu xa nghĩ, nếu như Cố Thanh biết được động tác mới vừa rồi của mình không phải là đang bắt sâu, mà là định bóp cổ hắn, có phải sẽ sợ đến mức tè ra quần không.

Tầm mắt không tự chủ rơi lên trên cổ hắn, ngầm khoa tay múa chân một chút.

Cố gia thôn không xa trấn trên lắm, đi chừng ba khắc là đến chợ, lúc này trên chợ đã hết sức náo nhiệt, trên đường bày đầy các loại quầy hàng nhỏ, tiếng la hét không ngừng.

Cố Thanh mang theo Cố Phán Nhi nhìn từ đầu này sang đầu kia, lại nhìn từ đầu kia sang đầu này, cuối cùng tìm được một chỗ rộng chừng một mét chen vào đó, lấy gà rừng thỏ hoang ra bày trực tiếp lên trên mặt đất, sau đó ngồi xổm ở đằng sau đồ đạc, thường xuyên khẩn trương nhìn ngó xung quanh, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào gà rừng thỏ hoang.


Dáng vẻ kia không cần đoán là có thể nghĩ ra được, anh chàng này chắc chắn đang sợ không có người mua và bị người ăn cắp đi.

Cố Phán Nhi cầm sọt, không để tâm quan sát xung quanh, nhìn thấy thứ gì mới mẻ chưa từng thấy sẽ nhìn kỹ một lúc, nhìn thấy người đẹp mắt cũng nhìn lâu một lúc.

Bởi vì ánh mắt của nàng quá quái dị, thỉnh thoảng sẽ bị người coi thường, dần dần còn có người chỉ trỏ về phía nàng.


Cho dù Cố Thanh lại khẩn trương nữa cũng cảm thấy không đúng, hơi khó hiểu nhìn ra đằng sau.

Chỉ vừa liếc mắt, hắn đã đen mặt.

“Con mụ điên, ngươi đang nhìn cái gì vậy hả?”

“Nhìn thứ tốt, nhìn người đẹp!”

“Đẹp không?”

“Còn tạm được! Tuy rằng những thứ này hết sức lạc hậu, nhưng thắng ở thuần thủ công thuần thiên nhiên! Người đẹp cũng không ít, ngươi nhìn xem thiếu niên kia, môi hồng răng trắng, cười đến vẻ mặt đào hoa, nếu như không phải ngực phẳng, ta còn cho rằng hắn là nữ đấy.

Ngươi lại nhìn nam nhân kia xem, dáng người khôi ngô bao nhiêu, chắc chắn rất khỏe mạnh, còn không biết mê hoặc được bao nhiêu phái nữ.”

“Mau nhìn nữ nhân kia xem, trước lồi sau vểnh, một bên ngực còn lớn hơn cả cái mông của ngươi.”

“Ái chà, tiểu oa nhi kia trông thật xinh đẹp, chỉ nhìn thôi đã muốn nhéo một cái!”

“Nơi đó có một thiếu nữ, tuy rằng ăn mặc hơi khó coi, nhưng mông rất lớn.

Ngươi có biết không? Ngươi chắc chắn không biết rõ, nữ nhân mông lớn dễ sinh nở, tỷ lệ khó sinh thấp hơn người mông nhỏ.”

“Còn có… a… sao ngươi lại nhéo ta…”

“Ngươi con mụ điên không biết giữ mồm giữ miệng!” Cố Thanh đỏ mặt, nếu như không phải bị người nhìn, đâu chỉ có nhéo cẳng chân của nàng, trực tiếp bóp chặt cổ nàng chẳng phải càng tốt sao?

Cố Phán Nhi nhướn mày: “Sao ta lại không biết giữ mồm giữ miệng chứ?”


Cố Thanh gầm nhẹ: “Bị nhiều người nhìn xem như vậy, ngươi cũng không ngại mất mặt!”

Cố Phán Nhi chớp mắt với hắn, lại chớp mắt nhìn bốn phía, vẻ mặt trước đó còn ngốc khờ đáng yêu, nhưng ngay sau đó lại quắc mắt trợn trừng: “Nhìn cái gì vậy, không cần mua bán đồ sao?!”

Mọi người dừng bước, đồng loạt nhìn lại, tiếng thổn thức vang lên.

Cố Thanh bụm mặt, xấu hổ đến vành tai đỏ ửng, chỉ mong tìm một khe hở chui vào.

Nhưng Cố Phán Nhi lại không hay biết, chân mày dựng thẳng lên: “Chưa từng thấy người đẹp à!?”

Hay cho một tiểu phụ nhân không biết xấu hổ!

Hay cho một con mụ chanh chua!

Hay cho một con mụ xấu xí không biết tự mình hiểu lấy!

Không biết anh chàng nhà ai lại xui xẻo đến vậy, cưới một con mụ đanh đá lưu manh vừa đen lại gầy, thật sự sốt ruột thay cho anh chàng kia.

Nhìn dáng vẻ định nổi đóa cào người của nàng, anh chàng kia chắc chắn bị cào không ít.

Nghe được tiếng thảo luận xung quanh, Cố Thanh chỉ cảm thấy mất hết thể diện, không còn mặt mũi gặp người.

Cố Thanh ngồi chồm hổm lặng lẽ xoay người ra đằng sau, định trốn vào trong đám người, Cố Phán Nhi lại mặt mỉm cười chân khẽ bước, chặn ở đằng sau Cố Thanh.


Cố Thanh vừa lùi lại nửa bước, mông đã chạm vào chân nàng, bất đắc dĩ dừng lại.

Con mụ điên ngươi định làm gì? Cố Thanh giận dữ trừng mắt.

Cố Phán Nhi mỉm cười: “Tiểu tướng công, có nạn cùng chịu!”

Cùng chịu con mẹ ngươi ấy! Cho dù Cố Thanh tự nhận nhã nhặn, nhưng hiện giờ cũng không nhịn được nữa định chửi tục.

“Đừng chỉ nhìn không mua thế! Bán gà rừng thỏ hoang đây, gà rừng ba mươi văn tiền một con, thỏ hoang sáu mươi văn tiền một con, vừa béo lại có thịt, tới trước được trước!” Có lẽ Cố Phán Nhi thấy được tiểu tướng công nhà mình nổi cáu, lời nói xoay chuyển sang bán thịt, miệng quát to, tròng mắt lại đảo qua đám người.

Tầm nhìn dừng lại trên người một công tử áo xanh tươi mới, sắc mặt lại hơi tái nhợt, nàng cười hi hi, bước đến túm lấy công tử áo xanh lại.

Tùy tùng của công tử áo xanh giật mình kêu lên, bước đến cản lại: “Công tử.”

Cố Phán Nhi gạt tay, đẩy hai tên tùy tùng ngã vào đám đông, mỉm cười nói với công tử áo xanh: “Vị công tử này sắc mặt tái nhợt, trên người nồng đậm mùi thuốc, vừa nhìn đã biết là uống thuốc quanh năm.

Đều nói thuốc có ba phần độc, những thứ thuốc bổ đó vẫn nên ít dùng thì hơn! Chi bằng mua hai con gà rừng về hầm nấm, vừa ngon lại vừa có dinh dưỡng, thịt thỏ cũng không tệ, tư âm bổ thận, cho ngươi ăn là thích hợp nhất rồi.”