Chương 295
Tô Tú Song cảm giác hơi lo lắng.
Không phải là lo anh ta sẽ đi luôn không trở lại, mà là sợ anh ta sẽ gặp phải chuyện gì bất trắc.
Dù tính cách anh ta lạnh lùng lại tàn nhẫn, chẳng chút lưu tình nhưng cô vẫn tin chắc rằng, anh ta sẽ tuyệt đối sẽ không bỏ cô lại đây một mình.
Lại thêm một giờ nữa, anh ta vẫn chưa trở lại.
Lúc này, Tô Tú Song khó có thể bình tĩnh được nữa, thật sự là đứng ngồi không yên, cô bèn đứng dậy đi ra khỏi phòng.
“Hoắc Dung Thành, Hoắc Dung Thành…
Đi trên con đường nhỏ bên trong rừng cây, cô vừa lớn tiếng gọi tên anh ta, vừa cố gắng nghe ngóng từng âm thanh mội.
Không có ai đáp lại, chỉ có tiếng răng rắc phát ra mỗi khi cô dẫm phải một cành cây khô.
Trong rừng cây cối mọc lên um tùm, chỉ có duy nhất một con đường mòn do người ta đi qua lại mà tạo thành.
Cô men theo con đường đó, đi về phía trước.
Dù sao cũng đã là đầu xuân, tuy rằng ban đêm lạnh đến cắt da cắt thịt nhưng ban ngày nhiệt độ sẽ tăng lên khá nhiều, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Mới đi được một đoạn, Tô Tú Song đã cảm thấy cả người nóng ran, sau lưng dường như đã đổ một chút mồ hôi.
Cảm thấy hơi nóng, cô bèn kéo khoá áo xuống.
Đột nhiên, một cơn đau truyền lên từ dưới mắt cá chân, khiến cô phải cúi đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một con rắn có hoa văn màu xanh lá cây đang cuộn lấy bắp chân cô, vảy rắn dưới ánh mặt trời như toả sáng lấp lánh, trên chiếc đầu hình tam giác luôn lắc lư có thể thấy được cái lưỡi đỏ thè ra, con mắt lộ ra vẻ hung tợn, cắn vào bắp chân của cô.
Sắc mặt của Tô Tú Song phút chốc trở nên trắng bệch, cảm giác không còn một giọt máu nào.
“A…
Trước giờ cô vẫn luôn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lúc này vẫn không nhịn được mà hét lên.
Cô sợ nhất là rắn!
Cảm giác lạnh buốt, ẩm ướt và trơn nhớt truyền lên từ bắp chân khiến cô dựng hết cả tóc gáy, da gà da vịt thi nhau nổi lên, sợ đến mức chỉ muốn ngất đi.
Đột nhiên, bóng dáng Hoắc Dung Thành hiện lên trước mắt cô.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta nhìu mày lại, sắc mặt tối sầm, trên trán nổi lên cả gân xanh.
Sau đó, anh ta nhẹ nhàng bước tới rồi nhảy lên một cái, nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh, trong chớp mắt đã thấy anh ta cầm chặt đầu của con rắn rồi ném nó đi thật xa.
Chết tiệt!
“Tô Tú Song, cô muốn chết có đúng không?”
Sắc mặt anh ta lạnh lùng, mắt liếc nhìn cô, trâm giọng quát, âm thanh nghe như là đang vừa nghiến răng vừa nói.
Tô Tú Song vẫn còn chưa hết kinh hãi, đồng tử giãn ra, đôi môi run rẩy, đầu óc cũng trở nên trống rỗng, sau khi bị anh ta quát một tiếng, mới lấy lại được chút tinh thần.