Thời tiết bước vào cái rét buốt cuối năm, tuyết cũng rơi dầy hơn, Mạc Phi Nhi chọn một bộ váy dạ rộng, khoác áo len ra ngoài.

Ngắm mình trong gương, Perfect, quá hoàn mĩ rồi.
“Tiểu bảo con xem mẹ con cũng rất xinh đẹp này.”
Nhớ tới lời Hàn Tuấn Thiên nói sẽ ở lại mấy hôm, cô vội cất mấy bộ quấn áo cần thiết vào túi, mang theo laptop để làm việc.

Thấy Mạc Phi Nhi xách đồ ra ngoài, Hàn Tuấn Thiên vội giúp cô cầm đi.

Cả tháng không gặp mà trông cô rất lạ.

Cả cơ thể có vẻ mũm mĩm hơn trước chắc là do ăn được ngủ được.
Trông cô cũng hoạt bát và sinh động hơn.

Nhưng cả người không vì mang thai mà mất dáng, người ngoài nhìn vào vẫn không nhận ra là cô đang trong những tháng đầu tiên của thai kì.
Chiếc váy dạ này rất hợp với cô, đôi giày thể thao cô đi cũng vậy, đúng là cô rất biết cách tự chăm sóc cho mình.
“Tiểu Phi, Tiểu Phi, vào nhà ngồi đi con.” Mỹ Ái vui vẻ chạy ra ngoài đỡ lấy cô.
“Ba, mẹ hai người vẫn khỏe chứ ạ?” Mạc Phi Nhi vui vẻ khoác tay mẹ chồng, nụ cười trên môi cũng rất ngọt ngào.
Hàn lão gia lúc này mới từ trong đi ra: “Hai đưa mau vào trong đi.

Ngoài trời lạnh lắm.


Tiểu Phi, con có thèm ăn cái gì thì cứ bảo giúp việc nấu cho, không nấu được thì đi mua.

Bây giờ con là con gái Hàn gia rồi, không cần ngại”
“Cảm ơn ba mẹ.

Con muốn ăn gì thì sẽ bảo ạ.

Ba mẹ, chúng ta vào nhà thôi.”
Biệt thự Hàn gia rất rộng lớn, cũng rất đẹp.

Mạc Phi Nhi về đây cũng cảm thấy ấm áp như ở nhà mẹ mình vậy.

Bố mẹ chồng đối xử rất tốt với cô, muốn làm gì cũng không được làm.

Mạc Phi Nhi cũng hay dậy sớm tập thể dục với mẹ chồng.

Mỹ Ái cũng là một người mẹ chồng rất hiện đại, bà không cho phép cô dùng máy tính quá nhiều nên Mạc Phi Nhi chỉ còn cách chui vào nhà vệ sinh để làm việc.
Tối hôm nay phải năn nỉ lắm cô mới được xuống bếp phụ thím Trương nấu cơm cho chồng và bố mẹ chồng ăn.

Mấy ngày ở Hàn gia ăn không ngồi rồi cô cũng ngại, thêm nữa, bản thân cũng thực muốn cho họ thường thức tài nghệ của cô.
“Tiểu Phi, con ăn chút ớt chuông thím Trương xào đi, bổ dưỡng lắm đấy!” Nói rồi Mỹ Ái gắp một miếng đưa vào bát Mạc Phi Nhi.
Cô ái ngại nhìn miếng ớt chuông thơm ngon đang đặt trong bát mình.

Mẹ chồng cô luôn thích gắp đồ ăn cho người khác như vậy.

Cũng vì thế mà ở đấy mấy hôm, bao nhiêu loại đồ ăn cứ liên tiếp rơi vào bụng cô.
“Mẹ, con bị dị ứng ớt chuông.

Con không ăn được.” Mạc Phi Nhi ngước lên nhìn bà, áy náy nói.
“Ô, là mẹ quên khuấy mất, mẹ con cũng dặn đi dặn lại mẹ bao lần rồi.” Nói rồi bà cũng nhanh chóng gắp miếng ớt chuông ra khỏi bát Mạc Phi Nhi.
Trong tất cả các bữa ăn, Hàn Tuấn Thiên luôn xuất hiện nhưng khác với mọi người xung quanh, anh chỉ tập trung ăn uống.

Cả bữa cũng không nói đến một chữ.

Nhiều lần cả hai ông bà cũng cố gắng kéo Hàn Tuấn Thiên vào bữa cơm gia đình nhưng sự đáp lại của anh chỉ là mấy tiếng vâng dạ ậm ừ.
Hàn Tuấn Thiên không thể phủ nhận sự xuất hiện của cô đã mang đến không khí gia đình cho cả căn biệt thự.

Anh cũng không biết vì sao dù có bận đến mấy vẫn quay về đây ăn cơm tối với ba người.


Nhưng có lẽ sự việc khó hiểu này cũng kết thúc khi cô và anh quay lại căn hộ trong thành phố.
Đêm nay là đêm cuối cùng ở Hàn gia, Mạc Phi Nhi có chút tiếc nuối không muốn rời đi.

Mẹ chồng cô cũng rất chu đáo, tối nào cũng hâm sữa nóng mang lên phòng cô.
Chờ cô uống hết rồi lại mang xuống.

Mạc Phi Nhi và Hàn Tuấn Thiên vẫn phải diễn cảnh vợ chồng hòa thuận trước mặt ba mẹ nên tối đến cả hai phải ở chung một phòng.
Lúc trước, khi còn ở căn hộ chung cư, sự xuất hiện của anh đã làm cô cảm thấy có chút bất tiện, bây giờ cả hai lại cùng ở trong một phòng ngủ thế này, Mạc Phi Nhi càng càm thấy lo lắng hơn.

Hàn Tuấn Thiên dường như cũng không muốn ở gần cô, cứ chờ bố mẹ ngủ hết là anh lại sang thư phòng ngủ.
Nhưng hôm nay, cả bố mẹ đều thức rất khuya, hai ông bà thỉnh thoảng còn cãi nhau chí chóe, dường như họ đang đặt tên cho tiểu bảo.

Mạc Phi Nhi không khỏi bật cười, cô có cảm giác họ còn mong ngóng tiểu bảo hơn cả bản thân cô vậy.
Hàn Tuấn Thiên rất mệt mỏi cả khối lượng công việc ngày mai này anh cũng giải quyết nốt trong hôm nay để sáng mai còn đưa hai mẹ con cô về nhà.

Ngồi trên chiếc giường ấm áp, hai mắt nặng nề khép lại, anh ngủ thiếp đi.
Mạc Phi Nhi vừa xử lý xong đơn đặt hàng thì cũng đã hơn mười giờ.

Cô rón rén quay trở lại phòng ngủ, ngó đầu nhìn xuống phòng khách.

Hai ông bà cũng đã đi ngủ rồi.

Lúc này Mạc Phi Nhi quay lại giường của mình, cả người chấn động vì cái bóng đen to lớn đang dựa vào thành giường.
Hơi thở cũng rất đều đặn.

Không phải anh tính qua đêm ở đây đấy chứ? Mạc Phi Nhi trong lòng có chút vui sướng.


Cô vốn định lay anh dậy nhưng nhìn anh ngủ rất ngon cô lại không nỡ.

Mạc Phi Nhi đến gần anh hơn, đỡ anh nằm xuống rồi bản thân cũng nằm cuôn lại trên giường.

Đúng, vợ chồng chung giường cũng có sao, chỉ cần cô nằm sát mép giường bên kia là được.
Hàn Tuấn Thiên nằm thoải mái trên chiếc giường lớn.

Từ lúc chăn gối thấm đẫm mùi hương hoa hồng anh càng cảm thấy ấm áp hơn.

Cả cơ thể cũng bắt đầu lần mò chiếc gối thơm ngát ấy.

Mạc Phi Nhi đang ngủ mê mệt thì một bàn tay vòng ra trước ngực, đem cô ôm trọn vào lòng.

Mạc Phi Nhi khẽ cựa quậy, vòng tay ấy càng siết chặt hơn, Mạc Phi Nhi cuối cùng cũng đẩy mình ra xa vòng tay ấy một chút, cả người lật lại, bây giờ thì thoải mái hơn rồi.
Bị bắt phải rời xa chiếc gối ấm áp, Hàn Tuấn Thiên cau mày, lại đưa tay đi tìm kiếm.

Đến khi đôi bàn tay chạm vào một khối mềm mềm ấm ấm, anh lại siết chặt, kéo chiếc gối về phía mình.

Thực là thoải mái! Cứ vậy, trong đêm tối rét buốt ấy, hai con tim lại gần nhau hơn bao giờ hết….