Một người thần bí đưa em.
Viễn Khang nghe thấy không khỏi nghi hoặc và đặt dấu chấm hỏi to lớn.

Người đưa cho Viễn Vương là ai? Tại sao lại trùng khớp với những gì Tiết Nhu viết?
- Anh làm sao vậy?
Thấy Khang cứ trầm ngâm, vẻ mặt lại khó nói làm cho cậu có chút tò mò.
Anh lắc đầu, không thể nói cho cậu biết được, chuyện này anh phải hỏi rõ lại Tiết Nhu.

Anh tuyệt đối không tin đây là trùng hợp!
Khang không nói nhiều, chỉ đi thẳng lên phòng lấy laptop xuống, gắn USB vào mở lên xem.

Đúng là có toàn bộ chứng cứ Trần Tuấn Minh thuê người hại Lãng Phong, kiên trì xem đến cuối Khang chỉ trầm ngâm không nói gì.

Đến đoạn gần cuối thì màn hình đột nhiên tối đen không một lời gì làm anh ngỡ đã hết clip, định đóng lại thì lại nghe thấy tiếng.
"Cô ta không phải dạng vừa, tìm cách làm đứa bé biến mất nhanh gọn, không cần giữ mạng của cô ta."
Lần này thì clip đã hoàn toàn hết.


Nghe câu cuối Viễn Khang đã trực tiếp rơi vào khoảng trống chết lặng.

Nếu anh đoán không nhầm, người Tuấn Minh nhắc tới chính là Tiết Nhu?
Đầu anh nhanh chóng nhảy số đi tìm điện thoại, dù phải hay không phải bây giờ Tiết Nhu cũng phải về ngay để an ủi tâm hồn đang sắp vỡ vụn của anh.
Viễn Vương dường như cũng có suy nghĩ giống anh, cậu một bên chỉ nhẹ nhàng nói:
- Anh, bình tĩnh đã.
Khang cũng muốn bình tĩnh lắm chứ, chỉ là bây giờ anh gọi mãi mẹ và Tiết Nhu không ai bắt máy.

Đến lúc nghe tiếng điện thoại trên phòng Khang thật sự phải phục Tiết Nhu.

Cô ngốc này đi mà lại để điện thoại ở nhà, đúng là chọc anh phát điên.
Một người để điện thoại ở nhà, một người thì không đổ chuông.
- Không được, anh phải đi tìm họ.
Ngay khi Khang định đi thì Viễn Vương một lần nữa kéo anh lại, cậu giữ chặt tay anh:
- Anh khoan đã, họ chỉ đi mua đồ thôi mà.

Tin em đi, họ sẽ không có chuyện gì đâu.
Viễn Khang nghe vậy cũng chỉ ậm ờ một tiếng, trong lòng thì sốt ruột, náo loạn cả lên.

Tiết Nhu và Tuyết Nhan chính là điểm yếu duy nhất của anh, anh không thể để họ xảy ra chuyện gì.

Nếu chuyện này có liên quan đến câu chuyện Tiết Nhu viết thì chắc chắn cô đã biết gì đó rồi.

Chuyện này đáng lẽ không nên để cô biết, nếu cô đã biết thì chuyện này sẽ càng rắc rối hơn.
Anh và cậu ngồi ở nhà đợi, tiếng kim đồng hồ tí tách như điều khiển nhịp đập tim anh theo nó, cứ dồn dập hồi hộp mãi không thôi.

Đợi được khoản nửa tiếng thì điện thoại anh reo lên, là số lạ, có lẽ là họ mượn điện thoại của ai đó gọi cho anh.
Vừa bắt máy anh đã lập tức hỏi ngay:
- Hai người đang ở đâu vậy?
Đầu dây bên kia yên tĩnh như thể không có ai đang nghe máy.


Sau hơn ba mươi giây im lặng, cuối cùng đầu dây bên kia mới lên tiếng, giọng người phụ nữ run rẩy truyền tới:
[Khang...!mẹ xin lỗi...!con mau đến bệnh viện đi...!bệnh viện gần nhà ấy...]
Nghe đến đây hai tai anh như ù đi, mọi tình tiết trong truyện Tiết Nhu viết như thước phim chảy dài trong đầu anh.

Bàn tay đang cầm điện thoại run rẩy, nét mặt thẫn thờ đến mức khiến Viễn Vương ở cạnh lo lắng.
Cậu liền giật lấy điện thoại từ tay anh:
- Mẹ hai người xảy ra chuyện gì vậy?
Tuyết Nhan ở bên kia nức nở nói không nên lời, giọng bà ứa nghẹn:
[Mẹ không biết tại sao ra thế này...!con mau đến bệnh viện đi...!Nhu con bé xảy ra chuyện rồi...]
Viễn Vương vâng một tiếng rồi cúp máy, cậu nhìn sang anh trai mình, nhìn thấy trong đôi mắt anh từ bao giờ đã phủ lớp sương dày đặc.

Cậu khẽ thở dài đặt tay lên vai anh:
- Anh, bình tĩnh.
Bàn tay Khang vô thức siết chặt lại, anh nhìn chiếc USB trên bàn mà lòng dâng lên cảm xúc căm phẫn hơn bao giờ hết.

Anh không thể nghĩ nhiều thêm nữa mà chạy đến bệnh viện.
Vừa vào đến bệnh viện, tìm được phòng Tiết Nhu đang cấp cứu, thấy mẹ đang ngồi trước cửa lòng anh đau như thắt lại.

Thấy anh và Viễn Vương đến bà liền đi đến nắm lấy tay anh, liên tục khóc và xin lỗi.


Anh tuy đã ứa ngay cổ họng, nước mắt cũng đã trực trào trên khóe mi nhưng anh vẫn cố nắm tay bà mỉm cười trấn an:
- Mẹ à, cô ấy sẽ không sao đâu.
Nói rồi anh đưa tay lau đi nước mắt trên gương mặt nhiều nếp nhăn của bà, nhìn con trai mình bình thản như thế lòng bà lại có chút không an tâm.

Như đọc được suy nghĩ của bà, anh nhẹ giọng:
- Mẹ à, hai người xảy ra chuyện gì vậy?
Nghe câu hỏi này, Tuyết Nhan như vỡ òa mà nói:
- Mẹ thật sự không biết, con bé bảo mẹ đợi nó đi mua bánh quy bên kia đường, nói là mua về cho con, lúc đó mẹ vô ý làm rơi điện thoại nên cúi xuống nhặt điện thoại lên, vừa ngẩng đầu đã thấy...!đã thấy...
Giọng bà nức nở đến không thể nói nên lời, nhớ đến hình ảnh vừa rồi bà lại vô thức ngã khụy xuống sàn, Khang và Viễn Vương lập tức đỡ bà dậy dìu bà lại ghế ngồi.

Nước mắt Khang lúc này đã chẳng thể kiềm được nữa.

Nhìn vào phòng cấp cứu, nơi Tiết Nhu, người anh hết lòng yêu thương đang giành giật mạng sống với tử thần lòng anh đau như ai đó bóp chặt tim anh.
- Em và con sẽ không bỏ anh đi đúng chứ...!
- Tiết Nhu rất dũng cảm, em sẽ không để ai bắt em và con đi đâu đúng không?
- Tiết Nhu, anh vẫn đang chờ em về!