"Mama..."

Tôi chầm chậm mở mắt ra đã thấy bảo bối dương đôi mắt ngây thơ trước mặt tôi.

"Mama? "

Không thấy tôi trả lời, bé lại một lần nữa gọi tôi.

Tôi đưa mắt nhìn quanh mới thấy ánh nắng đã tràn vào khắp căn phòng. Hóa ra tôi đã ngủ quên ở cạnh cửa sổ từ khi nào mà không biết.

Tôi vươn vai một cái rồi khẽ xoa đầu con.

"Sao thế? "

"Mama... ngủ? "

Trước sự ngây thơ của con, tôi chỉ cười trừ.

"Con đói rồi phải không? "


Thằng bé khẽ mỉm cười rồi gật đầu. Thế là tôi lại phải xuống chuẩn bị bữa sáng cho con, không quên rửa mặt và nhìn ngắm đôi mắt sưng vù trong gương.

Hôm nay là thứ bảy rồi, mỗi lần nhìn vào lịch tôi lại thấy rùng mình, đám cưới cận kề rồi...

Sau khi dùng bữa sáng, tôi và bảo bối chơi đồ hàng với nhau. Tôi bắt đầu chìm trong suy nghĩ miên man của bản thân, hôm nay, tôi đi đâu nhỉ?

Tôi chẳng biết phải đi về đâu, tôi sợ nếu tôi ra ngoài, tôi lại bắt gặp những "cuộc gặp gỡ trùng hợp" với người đàn ông kia.

Hiện tại, tôi không muốn gặp người đó, dù phần nào đó trong tôi đang đau và muốn gặp người đó.

Tôi có cảm giác người đó giữ đáp án cho những câu hỏi phức tạp trong đầu tôi.... Tôi có cảm giác, người đó nắm giữ chiếc chìa khóa mà bao lâu nay tôi tìm kiếm.

Nhưng tôi không thể sai thêm nữa, tôi không thể gặp người đó, tôi không thể...

Dù rằng, lời bài hát của anh vẫn vang vang bên tai tôi.

Cả ngày, tôi cứ phân vân việc đi ra ngoài hay không đi, vì thời gian tự do của tôi sắp hết rồi. Vì cái sự chần chừ đó mà cuối cùng cả ngày tôi ở nhà với con, chẳng thể đi được đâu.

Tới tám giờ tối, Vũ đi làm về, anh ngồi xuống chiếc sofa, đặt cặp da lên bàn kính như mọi khi, tôi thấy anh về, liền đi tới trước mặt anh.

"Anh về rồi. "

Anh không nhìn tôi mà đưa tay lên trán day day thái dương, nhìn gương mặt vô cùng tiều tụy và mệt mỏi.

"Ừ, hôm nay em ở nhà à? "

"Vâng. "

Thấy câu trả lời của tôi, tay anh hơi khựng lại rồi nhìn tôi chằm chằm.

"Sao thế?"

Trước câu hỏi này, tôi cũng không biết phải trả lời thế nào, chẳng lẽ nói thẳng là vì không muốn gặp người đàn ông kia? Không... tôi không muốn anh lại tiếp tục tức giận rồi chúng tôi lại phát sinh những mâu thuẫn giằng co nữa.

Và lại, còn một nguyên nhân sâu xa hơn cả, đó là tôi cảm thấy tội lỗi với anh, điều đó như níu giữ đôi chân tôi ở căn nhà này.

"Hôm nay em không có hứng, muốn ở nhà chơi với con. "


Nghe câu trả lời của tôi, anh chỉ nhếch miệng lên đáp:

"Thật là em không muốn đi không? Em đã đòi bằng được việc trì hoãn đám cưới để được tự do đi lại trong bảy ngày mà? "

Lời nói của anh như đánh thẳng vào tâm lý của tôi, tôi bỗng chột dạ vô cùng...

"Em...em..."

Vũ bỗng dưng bật cười.

"Haha, anh chỉ đùa một chút thôi, lại đây với anh. "

Vũ luôn nói những lời mờ ám và ẩn ý như vậy, giống như anh đã biết hết mọi chuyện đã xảy ra đối với tôi rồi. Tôi hơi chần chừ nhưng rồi cũng bước từng bước đến trước mặt anh.

Vũ ngả lưng ra ghế sofa, sau đó anh vẫy tay ra hiệu tôi ngồi lên đùi anh.

Tôi trợn mắt nhìn anh, đối với loại hành động gần gũi như thế này tôi vẫn có chút xa cách.

"Không thể sao? Chúng ta là vợ chồng mà Giai Tuệ. "

Một từ vợ

chồng, hai từ vợ chồng, như thể cố ý gia tăng áp lực trong lòng tôi. Với những áy náy trong lòng, tôi không thể từ chối được anh. Dù có do dự và chần chừ nhưng cuối cùng, tôi vẫn phải thỏa hiệp ngồi lên lòng anh, để hương thơm xa lạ từ người anh bao bọc lấy tôi.

Ngay khi tôi vừa ngồi lên đùi anh, Vũ lập tức giang tay ra ôm cả người tôi vào lòng, thật chặt... Điều đó khiến tôi khẽ giật mình mà run rẩy.

Tôi... tự dưng thấy sợ!

Vũ như bỏ qua sự run rẩy và phản ứng bài xích từ cơ thể tôi, anh vùi mặt vào cổ tôi, hít một hơi thật sâu rồi đặt môi lên cổ tôi.

Tôi giật bắn mình với hành động này, còn anh thì làm như không thấy rồi tự ý vùi mặt vào lưng tôi, vòng tay càng lúc càng siết chặt...

Vũ hôm nay làm sao vậy? Anh ấy... khiến tôi sợ.

Lồng ngực tôi như đang có một tảng đá đè nặng, tôi mong rằng thời gian có thể trôi qua nhanh, tôi mong rằng anh mau chóng thấy chán tôi rồi buông tôi ra, tôi không muốn thế này, dù rất tội lỗi... nhưng tôi không muốn lại gần anh... Cả cơ thể tôi run lên bần bật, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng, nhưng anh gạt bỏ điều đó mà cứ ôm tôi thật chặt. Vũ, chưa từng như thế này... Anh càng lúc càng khó hiểu.

Khó thở vô cùng, tôi thực sự ghét cảm giác này...


Vũ ôm tôi một lúc thật lâu mới chịu buông ra, sau đó anh nở một nụ cười châm biếng nói:

"Em cảm thấy khó chịu thế cơ à? "

Câu nói ấy càng làm tôi giật mình, dạo này anh như bắt được dòng suy tư của tôi mà bắt chẹt nó.

"Em... em... "

Tôi chưa kịp nói xong thì Vũ đã chen vào.

"Kỳ lạ, ôm chồng sắp cưới thì em cảm thấy bài xích, nhưng với người lạ thì em lại thản nhiên để người ta hôn. "

Đoàng!

Như có một tia chấp lóe lên trong đầu tôi, sống lưng tôi lạnh cóng...

Vũ biết!

Vũ đã biết rồi!

Tôi trợn mắt như không tin vào mắt mình, tôi muốn nói lời nào đó để bào chữa nhưng... tôi không quen nói dối. Vả lại sao tôi lại có ý định nói dối chồng sắp cưới? Con mắt kia của anh nhất định nhìn thấu tâm can tôi, tôi không thể qua mắt được anh đâu...

Tôi khẽ nuốt nước bọt, cả người đờ ra như một khúc gỗ, tôi nên nói gì đây, thú nhận? Xin lỗi? Liệu anh sẽ bỏ qua chứ? Có phải anh đang tìm cách trừng phạt tôi không?

Câu "xin lỗi" nghẹn ứ trong cổ họng tôi, tôi cứ trơ mắt ra nhìn anh mà không nói gì. Còn Vũ thì thản nhiên nhếch môi cười.

"Sao thế? "