Cô giật lấy ấm trà từ tay Trương Thiên Dương, và anh sẵn lòng để cho cô làm nếu cô muốn.
Sau đó, cô nắm lấy tay anh và quấn các đầu ngón tay của anh quanh tách trà để anh không làm rơi nó.

Trương Thiên Duong nắm chặt tách và đưa lên miệng uống một hớp.
“Em đang chơi trò chơi à?” Anh vừa hỏi vừa nghe tiếng nhạc trẻ con vang lên từ chiếc điện thoại của Ứng Hiểu Vi.
Cô lắc đầu.

“Không, em ngủ gật và cuối cùng thì trò chơi kết thúc.”
Anh mỉm cười.

“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ em chơi thắng rồi.” Ứng Hiểu Vi hớn hở nói.
Trương Thiên Dương chỉ cười và không nói một lời.
Cô từ từ ngồi xổm xuống bên cạnh chân Trương Thiên Dương và ngước nhìn anh, im lặng.
Anh đưa tay ra và vẫy trong không khí.


Cô năm lấy bàn tay anh, đặt tay anh lên trên đầu mình.
Có thứ gì đó từ từ xẹt qua trong lòng Ứng Hiểu Vi.
Cô quan sát ánh mắt xa xăm, vô hồn của anh và thở dài.
Tại sao sống lại khó khăn đến vậy?
Ba mẹ anh qua đời, và sau đó là đôi mắt của anh cũng bị mù.

Điều đó thực sự không công bằng.
“Chuyện gì vậy?”
Trương Thiên Dương nhìn vẻ mặt đột nhiên tối sầm lại của cô, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Ứng Hiểu Vi cụp mi xuống, vẻ bi thương.
“Anh ơi, hôm nay em đã làm một chuyện Tồi tệ.”
Trương Thiên Dương nhướng mày.
Cô ngước lên nhìn anh.

Đôi khi, cô thực sự cảm nhận được rằng anh có thể nhìn thấy.
Tuy nhiên, đôi mắt anh vô hồn.


Đây là điều mà cô không thể thuyết phục bản thân mình ngay cả khi cô muốn.

Hồi đó, cô đã nghe bác sĩ kể về sự khác biệt giữa đôi mắt của một người mù và một người bình thường.
Trước đây, cô đã từng cân nhắc việc giả mù thay vì giả ngốc.

Cô đã cố gắng, nhưng nó quá khó, kỹ năng diễn xuất của cô không giỏi.

Ngoài ra, nếu cô tỏ ra mù, thì Phương Dạ Ngôn và Bùi Ngọc Tuyết sẽ thuận lợi hơn trong việc áp bức cô.
Trong năm năm qua, Trương Thiên Dương hẳn đã phải nỗ lực rất nhiều để rèn luyện thói quen hàng ngày, đến mức bây giờ anh có thể tự lo cho bản thân và thậm chí giải quyết các công việc kinh doanh.
Cô hiểu rằng đêm qua, Trương Thiên Dương đã thử cô.
Anh là một người đàn ông tốt bụng và đứng đắn để không làm hại cô về mặt thể xác và đuổi cô ra khỏi nơi này.
Giờ thì màn ngụy trang cô vợ ngớ ngẩn của cô đã lộ diện, chắc hai người sẽ về chung một thuyền từ lúc này.
Cô cũng có thể thành thật và không gây khó khăn cho anh trong tương lai.
“Hiểu Vi.

Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra?”
Trương Thiên Dương vừa xoa đầu cô vừa hỏi.
“Anh ơi, hôm nay em thực sự cố tình ném ấm trà.”
Giọng cô nhỏ dần và đầy cảm giác tội lỗi.