Tìm hiểu xong, Ứng Hiểu Vi thở phù phù mấy hơi.

Cô chuyển sang trò chơi trên điện thoại của mình, nhìn nhân vật nhỏ ngốc nghếch đang di chuyển trên màn hình, đang ngẩn ngơ tìm kiếm đồ ăn, cô chìm Vào Suy tư.
Cuộc sống của Trương Thiên Dương không hề dễ dàng khi các thành viên lớn nhỏ trong gia đình đều muốn tranh quyền đoạt lợi.

Cô là vợ anh, chắc cũng không thể nào sống yên ổn.
Cả hai đều không có tình yêu thương của ba mẹ, và họ bị vây quanh bởi một nhóm người sẵn sàng làm hại họ bất cứ lúc nào.
Họ đang đứng chung trên một con thuyền.
Có vẻ như nguyên nhân dẫn đến sự mù lòa của Trương Thiên Dương không hề minh bạch.
Trương Thiên Hữu chết trong một vụ tai nạn xe hơi, và Trương Thiên Dương cũng bị một tai nạn xe hơi khác.
Những người giật dây đằng sau chuyện này thậm chí còn không thay đổi phương pháp của mình.

Rõ ràng là bọn người này đã kiêu ngạo đến mức nào và chúng quyết †âm đạt được mục tiêu như thế nào.
Họ bị mắc kẹt trong hoàn cảnh tương tự, và điều này khiến Ứng Hiểu Vi nhận thức rõ ràng mấu chốt của vấn đề.
“Thiên Dương cũng rất đáng thương.


Lế ra mình nên giúp anh ấy một cách đàng hoàng.

Ít nhất, mình có thể nghĩ ra cách để chữa mắt cho anh ấy: Ứng Hiểu Vi thực sự đồng cảm với anh.
Cả hai đã trải qua những khó khăn khi một mình lớn lên mà không có ba mẹ kề bên.
Khi Trương Thiên Dương đi vào, Ứng Hiểu Vi đã ngủ, điện thoại vẫn còn cầm trên tay.
Màn hình điện thoại là những con vật nhỏ dễ thương ngẫu nhiên chạy xung quanh, gây ra rất nhiều thương vong trong trò chơi.
Trương Thiên Dương cau mày nhìn cô.

Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra với chính mình.

Bất cứ khi nào anh nhìn thấy cô, anh luôn nghĩ đến ‘Girl cute’.

Tại sao cô gái đó lại muốn có loại thuốc ấy? Có phải cô đang gặp rắc rối gì đó không?
Nghĩ đến điều này, anh lấy điện thoại ra và để lại một tin nhắn trong facebook của Girl cute.

“Tôi đã chuẩn bị thuốc cho cô.


Tôi phải chuyển nó cho cô như thế nào?”
Ứng Hiểu Vi đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy anh đứng cạnh giường từ bao giờ.

Cô sững sờ một lúc, nhưng cũng nhanh chóng nhìn lại thiết bị trên tay.

Cô lén thở phào, may mà cô đã kịp tắt hết các trang thông tin về Trương gia.
“Game over rồi.”
Các ngón tay của cô tiếp tục nhảy múa trên màn hình khi cô cố gắng cứu nhân vật của mình trong trò chơi.
Trương Thiên Dương quan sát cử động của cô, nhưng anh không thể biết được sự giống nhau đó có phải là trùng hợp hay không.
“Yeah, thắng rồi.” Ứng Hiểu Vi reo vui.
Trò chơi này rất đơn giản.

Sự thông thạo của cô có thể chỉ đơn giản là vì cô đã luyện tập rất nhiều, và nó không nên liên quan đến chỉ số IQ của cô.
Cô đặt điện thoại xuống nệm, ngước nhìn Trương Thiên Dương.
“Anh mới vào à?”
Trương Thiên Dương bước lại bàn ngồi.

Anh cầm lên một chiếc cốc, tay kia cầm chiếc ấm trà để tự rót trà.
Thấy vậy, Ứng Hiểu Vi chạy tới, sốt sắng nói.

“Để đó em làm cho.”