Ân Phùng nói: “A Hứa, tôi làm trắc nghiệm kiểm tra nói dối cho Phù Văn Tú nhé.”

Vưu Minh Hứa ngẩn người.

Ân Phùng nói: “Ban nãy tôi thấy phòng chứa đồ cạnh bộ phận giám định vân tay có máy phát hiện nói dối, tôi đột nhiên nhớ ra mình có thể dùng, trước kia đã từng học qua.”

Hoài Thành là thành phố phía nam quan trọng của Tương Tây, có máy phát hiện nói dối cũng không lạ. Từng có một khoảng thời gian toàn tỉnh mở rộng học tập phương pháp này, nhưng dù sao cũng là đồ mới, không phải chứng cứ tuyệt đối nên huyện thị không dùng nhiều, chiếc máy cũng bị bỏ lại tại đó.

Vưu Minh Hứa: “Có tác dụng không?”

Ân Phùng: “Dùng rồi mới biết.”

Vưu Minh Hứa gật đầu: “Cũng được.” Cô nghĩ cho dù không có tác dụng thì dùng để dọa nạt Phù Văn Tú một chút cũng tốt, dò thám một chút cũng được.

“Anh cảm thấy có thể là anh ta không?” Vưu Minh Hứa hỏi.

Ân Phùng đáp: “Thần kinh anh ta không bình thường, tâm trạng không ổn định, có năng lực, kỹ năng giết chết và xử lý Triệu Phi Nhi, không thể loại khỏi diện tình nghi.”

“Hơn nữa…” Vưu Minh Hứa nói, “Dấu vân tay của anh ta mất hoàn toàn, da mười đầu ngón tay gần như đều nhẵn húi.”

Nói liền làm ngay, hai người dứt khoát mượn thêm hai nhân viên của bộ phận giám định đến giúp đỡ, quay lại nhà Phù Văn Tú ngay trong đêm, đưa anh ta về Cục cảnh sát. Phù Văn Tú bị dựng dậy khỏi giường, cả người đều trong trạng thái u ám, dọc đường còn đột nhiên cười ha ha khiến người ta sởn tóc gáy.

Đợi sau khi bước vào phòng thẩm vấn, chỉ có duy nhất Ân Phùng và một nhân viên của bộ phận giám định đã từng sử dụng máy phát hiện nói dối đối diện với Phù Văn Tú.

Vưu Minh Hứa đứng sau lớp thủy tinh tối màu, có lẽ lúc trước có duyên gặp một lần với người “đồng cảnh ngộ” là Ân Phùng nên Phù Văn Tú không có tình trạng phản kháng không chịu phối hợp, trái lại còn vô cùng hưng phấn khi nhìn thấy máy phát hiện nói dối.

Trong phòng thẩm vấn, bắt đầu chuỗi hỏi đáp, đo lường, ghi chép dài đằng đẵng.

Vưu Minh Hứa nhìn một lúc rồi cúi đầu xem đồng hồ, 3 giờ rưỡi, cô không nhớ bản thân đã bao lâu rồi chưa ngủ. Lúc này rơi vào cảnh chờ đời tĩnh lặng khôn cùng, cả cơ thể mới chợt như sụp đổ, huyệt thái dương đau vô cùng, cơn buồn ngủ ập đến. Cô dứt khoát dựa vào ghế, nhìn chằm chằm vào phòng thẩm vấn rồi từ từ ngủ gật.

Dù đã tự nhắc bản thân cần nghỉ ngơi song não bộ không thể ngừng vận động. Cô mơ mơ hồ hồ, trong đầu đều là những việc liên quan đến vụ án. Từng khuôn mặt, từng con đường đi qua vụt qua trước mắt. Hình ảnh tội ác hoan lạc điên cuồng của công ty Phân Kim Bảo, một địa đạo bí mật; Phán Giai đứng lên trong phòng họp nói: “Để em đi đi” đều hiện lên trong đầu cô.

……

Hình ảnh vụt chuyển, cô đến một con phố dài tĩnh lặng. Cô đứng trong gió, nhìn một người ngã trên nền đất, còn bóng đen cao lớn vác người đó lên, đi vào bóng tối.

Vưu Minh Hứa cuống cuồng đuổi theo kẻ đó trong giấc mộng. Thế nhưng khu dân nghèo to lớn, đường lối quanh co lắt léo, ai biết được bọn họ đã đi đâu?!

……

Đúng rồi, xe! Vưu Minh Hứa tuy mơ hồ xong não bộ xoay chuyện cực nhanh khiến đầu đau nhói.

Năm đó kẻ đó phải vứt thi thể Triệu Phi Nhi ra vùng ngoại ô, dù trong nhà không có xe thì cũng bắt buộc phải dùng tới. Nhưng cô đã tra trong hệ thống, bốn người kia đều khai thật, ngoại trừ Thiệu Nguyên Sinh có một chiếc, những người còn lại vừa không có xe, vừa không có bằng lái. Thiệu Nguyên Sinh có hiềm nghi là tội phạm tình dục, song vân tay lại không khớp với dấu vân tay trên chiếc rương kia.

Xe… Vân tay…

Xe… Vân tay…

Một cảnh tượng vụt lên trong đầu Vưu Minh Hứa.

Đó là một chỗ đen ngòm trong sân, ngoại trừ những vết tích màu nâu đậm tích tụ qua nhiều năm, còn lại nhìn có vẻ bình thường.

Đó là nơi cô và Ân Phùng đã đến vào mấy tiếng trước.

Trong sân có một cây đại thụ.

Trên nền đất có vết bùn đất.

Lúc đó trong sân mờ tối, cô chỉ nhìn qua. Nhưng lúc này nửa tỉnh nửa mê, những dấu bùn đất ấy lại xuất hiện rõ mồn một trước mắt cô.

Đó là vết bánh xe.