Thịnh Kinh Lan mang lại cho cô sự bất ngờ và niềm vui chưa bao giờ thấy, nhưng có cả niềm đau và những giọt nước mắt.
Họ như rất hiểu nhau, ví dụ như về sở thích hay thói quen, nhưng lại có vẻ chưa bao giờ hiểu sâu về nhau, ví dụ như về gia đình hay hoàn cảnh trưởng thành.
Thịnh Kinh Lan không hiểu sao cô lại cố chấp với chữ “ở bên nhau”, cô lại không hiểu quá khứ phức tạp của Thịnh Kinh Lan.
Cô nhận ra mối quan hệ giữa Thịnh Kinh Lan và mẹ anh Nguyễn Cầm không ổn, cũng nhận ra sự tranh chấp giữa Thịnh Kinh Lan và Thịnh Cảnh Ngôn, còn không tiếp xúc quá nhiều với bố Thịnh.
Không phải cô chưa từng hỏi, nhưng lần nào cũng bị Thịnh Kinh Lan nhẹ nhàng lơ đãng chuyển đề tài.
Anh xây một lầu gác cao cao vững chãi trong lòng, ngăn tất cả những đối tượng có ý đồ tiến vào ở bên ngoài.
Hải âu bay vòng vòng trên bầu trời.
Hai người đứng trên boong tàu, sóng vỗ gió thổi, tháng năm tĩnh hảo.
Nhưng hoàng hôn có đẹp đến đâu cũng sẽ đến lúc phải tan.
Ngay khi mặt trời rơi xuống đường chân trời, Ôn Từ tránh khỏi bàn tay anh.

Người đàn ông cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào bàn tay thất bại, chậm rãi rút về.
Sau khi quay lại phòng, Ôn Từ không đi ra ngoài nữa mà cứ cầm điện thoại lên xem đi xem lại, vẫn không có sóng.

Cũng may hôm qua đã kết thúc chuyến hành trình với Phong Hữu Trí, cô cũng không hẹn ngày về với bên nhà, nếu không chắc bây giờ đã loạn cảo cảo rồi.
Ôn Từ ngồi trước bàn, ném điện thoại ra xa, mười ngón tay gãi đầu.
Thịnh Kinh Lan bất chấp tất cả mà ném cô lên thuyền như vậy, còn muốn nhốt cô ở đây đến bao giờ?
Chưa được bao lâu, Thịnh Kinh Lan đã quay vào gọi cô lên nhà ăn trên lầu, Ôn Từ cố ý làm như không nghe thấy, người nọ đi đến sau lưng cô: ”Một ngày không ăn gì rồi, không đói à?”
Ôn Từ vừa mở miệng đã nói: “Tôi phải về nhà.”
Một tay Thịnh Kinh Lan đặt lên ghế, anh hơi cong người xuống: “Bé con, lấy sức khỏe của mình ra giận dỗi, anh sẽ đau lòng đấy.”
Sắc mặt Ôn Từ rất bình tĩnh: “Nếu thế thì cho tôi về đi.”
Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng: “Ngoài yêu cầu này ra.”
“Rốt cuộc mang tôi đến đây thì có lợi gì cho anh?” Ôn Từ bỗng xoay người lại, nghiêng đầu giằng co với anh: “Chẳng qua là chồng thêm một tội lỗi cho anh thôi mà.”
“Người bị phán tử hình còn quan tâm tội nhiều hay ít à?” Anh không hề tức giận hay phản bác lời Ôn Từ nói, vẫn luôn mỉm cười chấp nhận mọi lời tuyên án của cô.
Anh đứng thẳng dậy, bàn tay đặt trên ghế khẽ gõ hai tiếng: “Ngoan ngoãn đến nhà ăn với anh, nếu không, anh không ngại ép em ăn bằng cách khác đâu.”
Câu nói này có thể coi như một loại uy hiếp.
Trên mặt Ôn Từ nổi lên vẻ phẫn nộ, cô đẩy ghế ra, bước ra khỏi cửa trước.
Nhà ăn trên thuyền được trang trí kiểu Tây, ánh sáng màu vàng ấm áp như ánh chiều tà, tiếc là cô không có tâm trạng nào để thưởng thức, thậm chí còn chẳng có tâm trạng nhấm nháp bữa tối tinh xảo mà đầu bếp bưng lên.
“Khụ khụ.” Cô chỉ lo lấp đầy bụng, tốc độ ăn nhanh hơn bình thường rất nhiều, suýt thì bị nghẹn.
Thịnh Kinh Lan kịp thời đưa canh tới trước mặt cô, dịu dàng dặn dò: “Ăn chậm thôi.”
Ôn Từ liếc mắt nhìn nhưng không phản ứng lại, chỉ cầm lấy đồ uống bên cạnh mình uống cho hết.
Thịnh Kinh Lan hơi nhướng mày, nhưng anh cũng không ngại, cắt một miếng bít tết bỏ vào trong bát cô: “Món này không tệ.”
Ôn Từ nhìn thoáng qua, thẳng tay gắp miếng thịt anh mới bỏ vào bát ném lại vào đĩa đồ ăn.

Đôi mắt người đàn ông lạnh đi, nhưng nụ cười trên mặt lại không nhạt chút nào: “Xem ra em không thích nó.”
Ôn Từ không hề hé răng, thậm chí còn chẳng ngẩng đầu lên, cứ ăn linh tinh cho đầy bụng rồi buông dao dĩa rời đi.
Đây hẳn là bữa cơm bất lịch sự nhất cô ăn từ bé đến giờ.
Tối đến, Ôn Từ lên giường từ sớm.
Cô vẫn chưa buồn ngủ, chỉ là quá nhàm chán.
Trong phòng có sách có cờ, có đồ chơi để giết thời gian, chắc hẳn đều là Thịnh Kinh Lan chuẩn bị, cô không muốn chạm vào nên chỉ nằm trên giường, ngẩn người nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa vang lên động tĩnh, Ôn Từ lập tức cảnh giác, nhìn thấy người đàn ông kia đẩy cửa bước vào, đi về phía mình.
Ôn Từ nhìn anh chằm chằm, đầy phòng bị.
Thịnh Kinh Lan chậm rãi đi đến bên mép giường, nhìn xuống từ trên cao: “Em nhìn anh bằng ánh mắt gì đây?”
Ôn Từ xoay người ngồi dậy, hai chân thu về phía sau, đè lên tấm chăn mỏng: “Anh tới đây làm gì?”
Anh nghênh ngang bước vào, giọng điệu rất ngả ngớn: “Đương nhiên là để làm việc buổi tối nên làm.”
Ôn Từ cầm tấm chăn mỏng che trước người, chỉ một ngón tay ra cửa: “Đi ra ngoài.”
Biểu cảm hung dữ của cô ở trước chú hồ ly thật sự chẳng khác gì đang làm nũng.
Thịnh Kinh Lan không vội lên giường mà ngược lại anh bước tới bên giá sách lấy một quyển sách tiếng Anh bìa màu đen, bắt đầu lật xem.
Anh không hành động như những gì cô tính, hành vi rất khó đoán.

Ôn Từ nhíu mày nhìn anh chằm chằm một lát rồi nghiêng người đưa lưng sang một bên, nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng người kia ở ngay bên cạnh, tiếng lật sách chui vào lỗ tai cô từ bốn phương tám hướng, làm trái tim cô phát phiền.
Thịnh Kinh Lan chiếm lấy suy nghĩ của cô mà không để lại một kẽ hở, còn làm người ta bối rối hơn va chạm trực diện.

Cô có che tai lại cũng không ngăn được sự quấy nhiễu của anh nên đành dứt khoát xoay người xuống giường, bực bội chạy ra cửa, lại phát hiện ra không mở được cửa phòng.
Không còn gì nghi ngờ nữa, chắc chắn lúc vào đây Thịnh Kinh Lan đã động tay động chân, cố ý nhốt cô lại đây.
Không biết nên khen anh thông minh hay nên mắng anh vô liêm sỉ nữa, đến bước này cũng đoán trước được.
Thịnh Kinh Lan ngồi trên ghế không hề nhúc nhích, rồi bỗng lên tiếng: “Khanh Khanh muốn đi đâu thế?”
“Chỗ nào không có anh.” Cô không hề nể mặt một chút nào.
“Câu này của em làm anh tổn thương tim đấy.”
Cô lườm anh một cái sắc lẹm: ”Anh mà cũng có trái tim sao?”
“Người không có trái tim há chẳng phải chết rồi sao?” Người đàn ông khẽ nở nụ cười, giơ tay ôm lấy ngực rồi nhìn cô bằng một ánh mắt quyến rũ: “Nó còn đang đập thình thịch vì em đây này, có muốn cảm nhận một chút không?”
Ôn Từ cũng lười phản ứng lại với anh.
“Tới rồi.” Thịnh Kinh Lan bỗng nói câu này rồi chậm rãi buông cuốn sách trong tay xuống, đi đến bên cạnh tủ quần áo, lấy ra một cái váy đi biển màu trắng: “Chúng ta phải lên bờ rồi.”
Ôn Từ nghi ngờ nhìn anh chằm chằm.
Sáng nay lúc tỉnh dậy cô đã phải thay đồ rồi, giờ cô mặc một bộ váy mùa thu dài rộng thùng thình, có thể mặc ra ngoài, cũng hợp làm đồ ngủ.
Mà bây giờ anh lại đưa tới một bộ váy mỏng manh, trời tối mù mù như này, không biết định làm cái khỉ gì.

“Không muốn đi à?” Thịnh Kinh Lan cầm lấy đai lưng tinh tế trên chiếc váy móc trong ngón tay thưởng thức, ánh mắt vui đùa lưu luyến trên mặt cô: “Chắc là Khanh Khanh thích lưu lạc trên biển với anh hơn nhỉ.”
“Hừ.” Ôn Từ giật cái váy qua.
Đương nhiên là cô sẽ đi, rời khỏi chiếc du thuyền là sẽ có cơ hội tiếp xúc với những người khác, chiếc điện thoại mất sóng cũng có khả năng lấy lại được chút thông tin.
Du thuyền cập bờ, suốt dọc đường không thấy mấy ai, suýt nữa thì cô tưởng Thịnh Kinh Lan đưa mình đến một hòn đảo không người.
Bước ra khỏi càng, xa xa có thể nhìn thấy một đốm sáng lập lòe, một con thuyền dập dềnh giữa biển và bờ, là một đoạn biển được nhuộm màu vàng cam.
Trên bãi cát náo nhiệt, những nam thanh nữ tú ăn mặc mỗi người một kiểu đang tụ lại với nhau, mở một buổi tiệc âm nhạc bên lửa trại.
Đây là một đêm cuồng hoan thuộc về nhóm nhạc, chàng trai đánh ghi ta và cô gái gõ trống phối hợp ăn ý với nhau, biểu diễn một khúc ca dạt dào cảm xúc.
Nơi này khác hẳn so với trong tưởng tượng của Ôn Từ.
Cô cứ nghĩ Thịnh Kinh Lan sẽ đưa mình từ một nơi không thể thoát khỏi sang một không gian mất tự do khác, không ngờ lại đến một buổi tiệc âm nhạc trên bờ cát như này.
Mười ngón tay họ đan vào nhau, đứng chung một chỗ trông như một đôi tình nhân tới tham quan du lịch.
Khác ở chỗ, trên mặt cô không có nụ cười ngọt ngào như một đôi tình nhân, ngón tay cũng không nắm lại, chẳng qua Thịnh Kinh Lan mạnh mẽ đan vào kẽ hở giữa các ngón tay cô, gắt gao nắm chặt những ngón tay.
Ôn Từ không rảnh thưởng thức âm nhạc, cô giơ tay ra trước mặt Thịnh Kinh Lan đòi hỏi: “Trả điện thoại cho tôi.”
Tên đàn ông đê tiện vô liêm sỉ này nhân lúc cô thay quần áo lại lấy trộm điện thoại của cô.
Thịnh Kinh Lan nghiêng đầu hỏi: “Khanh Khanh sẽ liên lạc với ai đầu tiên nhỉ?”
Ôn Từ: “Liên quan gì đến anh.”
“Đương nhiên, nếu em liên lạc với người đàn ông khác đầu tiên, chắc anh sẽ tức chết mất.”
“Thế thì tôi nên mở đại tiệc chúc mừng đấy.”
“Khanh Khanh học thói xấu rồi.” Đến câu nói trái lương tâm như vậy cũng nói nên lời.
Đương nhiên Thịnh Kinh Lan không đưa điện thoại cho cô luôn mà kéo cô ngồi xuống bên bàn gỗ dài cạnh lửa trại.
Anh cứ như rất chắc chắn là Ôn Từ sẽ không chạy mà buông tay cô ra, mở nắp chai rượu rót cho cô một ly.
Ôn Từ lạnh lùng nhìn sang, không thèm quan tâm đến anh, nhưng Thịnh Kinh Lan lại rất tùy tiện, anh cầm chai rượu lên tu cả chai luôn.
Thấy anh uống hết chai này đến chai khác, Ôn Từ nhíu mày lại.
Lỡ Thịnh Kinh Lan uống say xong phát điên thì làm thế nào bây giờ? Ôn Từ vẫn nhớ rõ tối hôm qua, lúc người này đột nhiên lao về phía cô cả người cũng dính đầy mùi rượu, chuyện sau đó lại là một đi không trở về.
Nhớ đến chuyện này, Ôn Từ giật lại chai rượu trong tay anh, nhưng không nói lời nào.
Thịnh Kinh Lan kinh ngạc nhướng mày: “Sao thế, thích chai rượu trong tay anh à?”
“Điện thoại, trả tôi.” Hỏi một đằng, Ôn Từ đáp một nẻo.
“Cố chấp đến thế cơ à.” Thịnh Kinh Lan gõ ngón tay lên bàn: “Hay là em uống hết chỗ còn lại đi, anh sẽ trả điện thoại cho em.”
Ôn Từ lạnh lùng liếc nhìn anh một cái: “Anh nghĩ tôi vẫn sẽ tin anh à?”
Thịnh Kinh Lan buông tay, ra vẻ đáng tiếc: “Thế thì đành chịu.”
Ôn Từ lật tay một cái, chất lỏng trong chai rượu đổ ào ào xuống bờ cát, bị cát đá vùi lấp.
Cô đổ hết rượu dư ra như đang trút giận, chất vấn người đàn ông trước mặt: “Đưa tôi tới chỗ này thú vị lắm sao?”

“Thú vị chứ.” Anh vỗ tay một cái, nghiêng người về phía trước: “Dù hoàn toàn là cưỡng ép nhưng ít nhất bây giờ em cũng ở bên cạnh anh, đúng không?”
Ôn Từ nói rất rõ ràng: “Đây chỉ là tạm thời, anh không thể nhốt tôi cả đời được.”
Người đàn ông chậm rãi ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô: “Nếu anh cứ nhốt em như vậy cả đời thật thì sao?”
Đôi con ngươi màu hổ phách trong bóng đêm thoạt nhìn như hố đen sâu không lường được, hơi không chú ý một chút là sẽ bị cuốn vào trong đó.
Thấy động tác vô thức co rúm lại của Ôn Từ, Thịnh Kinh Lan thu lại biểu cảm thâm trầm kia, bật cười từ trong lồng ngực: “Đùa thôi, trong lòng Khanh Khanh anh xấu xa đến thế à?”
Ôn Từ vô thức thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng lại vẫn không buông tha: “Tóm lại cũng chẳng phải thứ gì tốt.”
Trong lúc hai người đang giằng cô, một đôi nam nữ trẻ tuổi xách lẵng hoa đi tới trước mặt họ: “Làm phiền hai bạn một chút, hai bạn là người yêu sao?”
Trước đây đều là Ôn Từ giỏi ngoại giao hơn, hôm nay lại đổi thành Thịnh Kinh Lan: “Làm sao thế?”
Hai người giải thích: “Hôm nay là lễ kỷ niệm của nhóm nhạc chúng tôi, những người tới tham gia đều được tặng một bông hoa tươi, nếu là người yêu thì sẽ được tặng một bó hoa hồng nhỏ.”
“Đúng vậy.”
“Không phải.”
Hai người họ cùng nói nhưng không đồng thanh.
Người tới đưa hoa xấu hổ, hết nhìn Ôn Từ lại nhìn sang Thịnh Kinh Lan, đoán chắc là đôi tình nhân đang cãi nhau.

Người này nói chuyện với đồng đội một hai câu rồi rút một bó hoa hồng đưa cho Thịnh Kinh Lan: “Anh đẹp trai, bạn gái giận thì phải dỗ.”
Thịnh Kinh Lan nhận lấy bó hoa, đưa tới trước người Ôn Từ: “Bé con, đừng giận dỗi nữa, nhé?”
Ôn Từ rất muốn ném bay đi.
Nhưng nền giáo dục từ nhỏ tới lớn không cho phép cô ném bó hoa nhóm nhạc tặng ngay trong lễ kỷ niệm của họ.
Cô im lặng không lên tiếng, đến tận khi hai người kia đi sang nơi khác, cô mới ném bông hoa tươi về phía Thịnh Kinh Lan.
Thịnh Kinh Lan cầm bông hoa hồng kia lên, bẻ một cánh hoa đưa lên chóp mũi hít nhẹ, lại vân vê thưởng thức trong ngón tay: “Cũng tươi thật.”
Khóe mắt liếc thấy Ôn Từ không phản ứng lại, tay anh vòng lên trên ghế, đột nhiên kéo cô lại gần.
Cánh tay hai người bỗng chạm vào nhau, Ôn Từ ngửa đầu lên lườm anh, tư thế này lại vừa hay tiện cho Thịnh Kinh Lan làm chuyện xấu.
Anh thủ sẵn sau cổ Ôn Từ, dùng miệng cắn một cánh hoa rồi thân mật phủ lên đôi môi cô.
Đâu đâu cũng thấy hương hoa hồng.
Không biết đây đã là lần đánh lén thứ bao nhiêu, Ôn Từ đẩy vài cái mới đẩy được người ra.
Hát chính của nhóm nhạc đứng trên sân khấu dựng tạm mời du khách tương tác với mình, Ôn Từ chán chường nhìn chằm chằm vào ánh đèn trước mặt.
“Tiết mục được hưởng ứng nhất sẽ nhận được phần thưởng mà nhóm nhạc chúng tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng – Một chiếc Mbira.”
Nghe thấy tên phần thưởng, Ôn Từ tò mò nhìn lên sân khấu một cái.
Thịnh Kinh Lan bắt được tầm mắt cô: “Em thích à?”
Ôn Từ rời mắt đi, lại tỏ ra thờ ơ.
Thịnh Kinh Lan hơi cong môi, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Anh nói chuyện với người phụ trách nhóm nhạc, cô gái đánh trống vui vẻ nhường lại chỗ.
Một gương mặt đẹp trai mới mẻ bỗng xuất hiện thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Người đàn ông ngồi trên ghế của dàn trống, tiện tay xoay dùi trống một vòng, động tác lưu loát thuần thục đón nhận một trận hoan hô.
Anh là người trời sinh đã mang hào quang trên người, dù đi đến đâu cũng thể hiện được hết tài năng của mình giữa nhóm người.
Đến lúc cao trào, anh bỗng tăng nhanh tiết tấu, ném dùi lên rồi bắt lại, sau đó tiếp tục dẫm lên bộ gõ nhịp mà không đứt đoạn một chút nào, mỗi lần gõ dùi đều khiến tim người đập bang bang.
Không khí tại đó như muốn bùng cháy, họ đong đưa cơ thể theo nhịp nhạc.

Ôn Từ ngẩn ngơ nhìn cảnh này đến xuất thần, trong lúc hoảng hốt, cô như nhìn thấy chàng trai mười tám mười chín tuổi trên sân khấu ấy, anh tùy ý khống chế dùi trống trong tay, gõ lên mặt trống, thần thái xán lạn.
Sao có thể không động lòng.
Đó là người cô đã khắc ghi trong tim từ năm mười tám tuổi cơ mà.
Cô nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Thịnh Kinh Lan là mùa hè năm tốt nghiệp cấp ba, trong trại huấn luyện mỹ thuật thành phố Cảnh.
Thiếu niên được một đám người vây quanh, rực rỡ như ánh mặt trời.
Ôn Từ cầm lấy ly rượu trước mặt, ép mình dời lực chú ý sang hướng khác, nhưng âm thanh của anh vẫn cuốn lấy cô, không để hé một kẽ hở nào, đến tận khi kết thúc.
Tiếng vỗ tay xung quanh như nổ tung, hát chính cầm mic làm người dẫn chương trình tạm thời: “Xem ra “tay trống mới” của chúng ta rất được mọi người yêu thích.”
“Anh đẹp trai này mới bảo chúng tôi là bạn gái của anh ấy đang giận, muốn giật món quà này về dỗ bạn gái vui, mọi người thấy có nên cho không?”
Mọi người đồng thanh: ”Cho!”
Thịnh Kinh Lan cầm hộp đàn đi xuống, những vị du khách nhìn theo ánh mắt anh, nhìn thấy sự tồn tại của Ôn Từ thì bắt đầu ồn ào: “Ái chà.”
Hai người họ đã khiến mọi người chú ý, thậm chí còn đang xúm về bên này.
Ôn Từ nghiêng đầu tránh đi, cổ tay bỗng bị người ta nắm lấy.
“Không chạy đi à?” Giọng nói lẫn tiếng cười vang lên bên tai, Thịnh Kinh Lan kéo cô chạy thẳng về phía trước, trên bờ cát mịn in giấu chân hai người đan xen vào nhau.
Chạy đến con đường lát đá, cuối cùng Thịnh Kinh Lan cũng đã dừng lại, Ôn Từ thở d.ốc từng hơi, không nói nổi câu nào.
Thịnh Kinh Lan giơ phần thưởng trong tay lên, vô cùng đắc ý: “Thế nào?”
Ôn Từ hơi hé miệng: “Tại sao?”
Tại sao cướp đoạt sự tự do của cô, rồi lại từng bước lấy lòng.
Thịnh Kinh Lan là một người mâu thuẫn, chẳng nhẽ cô thì khác?
Rõ ràng vừa rồi cô có thể rời khỏi đó, hoặc xin những du khách xung quanh giúp đỡ, nhưng cô lại không.
Cô không thể quả quyết được như mẹ mình, thế nên mới bị Thịnh Kinh Lan quản chế hết lần này đến lần khác.
“Anh muốn chiếm được gì từ chỗ tôi?” Cô ngửa đầu lên nhìn Thịnh Kinh Lan, đôi tay ôm lấy cổ anh kéo xuống, gương mặt nhẹ nhàng cọ vào cổ và vai anh: “Như thế này à?”
Sự thân thiết đầy chủ động khiến anh được hời mà lo.
Thịnh Kinh Lan nghe thấy mùi rượu trên người cô, giống loại rượu anh vừa uống: “Em uống rượu à?”
Cô thừa nhận: “Có uống một chút.”
“Rượu đúng là thứ tốt.” Thế mà lại có thể khiến cô chủ động tới gần, người đàn ông hơi híp mắt lại: “Biết vậy đã rót cho em hẳn hai chai.”
Thể hiện rõ ý xấu ngay trước mặt cô, Ôn Từ thật sự muốn mắng anh: “Thịnh Kinh Lan, sao anh lại xấu xa thế này.”
Cơ thể mềm mại thơm tho ở ngay trong lòng, anh lập tức cảm thấy phần thưởng trong tay vô cùng phiền phức: “Dù sao lúc tốt với em, em cũng có nhớ đâu.”
“Tôi vẫn nhớ.” Cô nhớ rõ những lúc bầu bạn ở thành Nam, sự chăm sóc tỉ mỉ ở thành phố Ninh, những bất ngờ không lường trước ở thành phố Cảnh.
Hơi thở ẩm ướt nóng hổi phả vào bên tai, chóp mũi lưu luyến quanh gương mặt để tìm kiếm vị trí thích hợp nhất.
Một tay Thịnh Kinh Lan vòng bên hông cô, rồi bỗng kéo cô về phía trước mà không hề báo trước, ép cô nhón chân, ngẩng đầu lên, thừa nhận nụ hôn của anh.
Rạng sáng, tiếng chuông vang rền, pháo hoa xán lạn nở rộ bên bờ biển.
Bên tai là tiếng hoan hô nối liền không dứt, giữa hai hàm răng bị hơi thở quen thuộc lấp đầy.
Hai người dây dưa dưới bóng cây, Ôn Từ chủ động vòng tay ra ôm lấy anh, chậm rãi vòng từ sau lưng ra trước người, đầu ngón tay chạm vào một nút kim loại.
Xuống dưới chút nữa, là điện thoại của cô.
 
------oOo------