Có cảm giác như cô đã dùng dũng khí của cả hai mươi mấy năm nay để nói ra câu này vậy.

Ánh mắt của anh như rực sáng lên, chút thần trí cuối cùng cũng dường như bị thiêu đốt lúc nào không hay.

Anh tiến đến đặt môi lên môi cô một lần nữa, lần này lực đạo mạnh mẽ hơn lần trước rất rõ rệt có thể đó là một sự chiếm hữu, một sự khao khát mà rất lâu rồi mới được thỏa nguyện.
Tay anh dần đưa về phía trước cô lần mò gỡ từng chiếc cúc áo.

Niên Ái hoàn toàn cảm nhận được đôi bàn tay rắn chắc của anh đang vuốt ve khắp cơ thể của mình.

Định Ngôn đẩy nhẹ cô nằm xuống môi cũng tách rời khỏi môi cô, dần chuyển đến vùng cổ rồi lần xuống vai.
Những chỗ mà anh chạm đến cô điều nóng ran cả lên đôi lúc cô còn liếc thấy thi thoảng anh sẽ ngước mắt lên nhìn cô một lần.


Niên Ái cảm thấy cứ như thế này thì ngại chết mất cô mấp máy môi đưa ra một yêu cầu.
Niên Ái:"C...có thể tắt đèn không?"
Định Ngôn dừng lại động tác nhìn lên cô:"Không thể"
Niên Ái:"Nh...Nhưng mà như thế này thì ng...ngại chết mất"
Định Ngôn đưa người lên một chút miệng kề sát tay cô:"Tắt đi rồi anh sẽ không thể nhìn thấy phản ứng của em"
Định Ngôn:"Rất tiếc nuối"
Dứt lời anh cắn nhẹ vào tai của cô một cái rồi hôn xuống mặt cô, cổ cô và bắt đầu lần thêm xuống dưới.

Nghe những lời xấu hổ kia mặt cô như nóng bừng lên đầu óc hoàn toàn quay cuồng cơ thể dần dần bị sự kích thích ở nơi anh mà mất kiểm soát.
Định Ngôn nhanh chống cởi bỏ những thứ phụ kiện trên người cô đồng thời cũng cởi bỏ những thứ phụ kiện ở nơi anh, cả hai chẵn mấy chốc không còn thứ gì trên thân mình.

Định Ngôn đưa tay lấy trong túi quần ra một thứ đồ, Niên Ái nhìn theo hành động của anh, thâm tâm có chút không nhịn được.
Niên Ái:"A..anh trước khi sang đây đã tính đến chuyện này rồi à?"
Định Ngôn giọng trầm khàn:"Chỉ là mang theo.."
Định Ngôn:"Đề phòng trước"
Nói xong anh lại cuối xuống tiếp tục hôn lên từng chỗ trên người cô.

Từ đầu đến cuối anh điều rất nhẹ nhàng không hề làm cô có chút khó chịu nào cả.

Trong căn phòng nhỏ được thấp sáng bởi ánh đèn lập lòe cả hai con người chưa bao giờ là gần thế này cảm giác như muốn hòa tan vào nhau muốn cho nhau cảm xúc mà cả hai chưa từng cảm nhận được.
Được một lúc cảm giác được sự kích thích đã đến cực điểm anh kéo cô nằm ngay lại tựa người sát vào người cô, nói vài lời vào tai cô:"Đừng sợ, anh sẽ thật nhẹ nhàng"
Niên Ái không nói gì cả quàng tay lên cổ anh rồi thuận thế ôm chặt lấy anh, cô khẽ gật đầu.


Ngầm hiểu sự chuẩn bị của Niên Ái anh vừa dịu dàng vừa nhẫn nhịn đưa hạ thân vào trong cô.

Cảm nhận được của anh đang dần vào trong Niên Ái nấc lên một tiếng mang theo khí tức đau đớn, hai chân của cô cấu mạnh xuống giường, dòng máu ấm nóng cũng từ đó mà chảy ra.
Đợi vài giây khi thấy cô đã đỡ đau hơn Định Ngôn bắt đầu di chuyển mặc dù sự khoái cảm trong người anh đang bùng lên như lửa đốt nhưng anh vẫn kiên nhẫn như vậy vẫn dịu dàng như vậy không hề thô bạo chút nào cả.

Một lúc, cơn đau đớn dần qua đi cô cảm nhận được sự hương phấn khoái lạc rồi dần dần bị cuốn theo anh phối hợp cùng anh.
Nhận thấy được cơn đau của cô đã qua đi Định Ngôn mới bắt đầu tăng lực đạo lên thêm.

Trong căn phòng lúc bấy giờ có hai người đang trao cho nhau sự nồng cháy nhất của tình yêu.

Những đêm thầm thương trộm nhớ, những giọt nước mắt, những thất vọng, những đau khổ đến cuối cùng vẫn là vì nhau mà tiến lên vẫn là vì đối phương mà đến vẫn là vì đối phương mà ở lại.
Trong những năm tháng vừa qua không chỉ có Niên Ái mà Định Ngôn cũng chẳng thôi thấp thỏm lo âu.

Anh luôn nghĩ rằng bản thân không xứng với cô, vì cô thật sự là một cô gái tốt biết đâu nếu như cô có thể tìm được người khác tốt hơn thì sao.

Định Ngôn cứ không thôi trăn trở vì điều đó thời còn đi học mặc dù nhìn thấy được sự quan tâm của cô nhưng anh vẫn không đủ can đảm để đến gần cô hơn và để nói ra 3 chữ Anh Yêu Em, vậy rồi bỏ lỡ bao nhiêu năm còn khiến cho cô nhiều lần đau khổ rơi nước mắt.

Hôm nay anh đã chính thức có được cô, cũng sẽ không còn sợ có một ngày cô sẽ chạy mất khỏi tay anh vì hiện tại anh tin chắc một điều bản thân có thể bảo vệ tốt được cô, có thể cho cô vui vẻ, cho cô hạnh phúc, bên cô suốt cuộc đời này.
Suy nghĩ đến những chuyện này rồi lại nhìn xuống dưới cô đang ở ngay dưới thân mình, hòa nhịp theo cơ thể mình anh lại càng mất khống chế hơn muốn yêu cô nhiều hơn nữa.

Cứ thế rồi cứ thế hết lần này đến lần khác anh làm cho cô phải kiệt sức không còn động đậy nổi nữa anh mới chịu buông tha cho cô.
Định Ngôn liếc qua chiếc đồng hồ treo trên tường đã hơn ba giờ sáng, anh rút khăn giấy kĩ lưỡng lau chùi sạch sẽ cho cô rồi mặc quần áo vào lại cho cô.

Niên Ái dù không động đậy nổi nhưng vẫn cảm nhận được từng động tác của anh.

Sau khi đã vệ sinh sạch sẽ, Định Ngôn nằm bên cạnh ôm cô từ phía sau, Niên Ái có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh đang phả vào cổ mình.
Niên Ái dần thiếp đi rơi vào cơn mộng mị, có thể nói đây là giấc ngủ an toàn nhất trong suốt 3 năm nay, không có phiền não, không có âu lo, không có sự ganh đua đố kị từ thế giới ngoài kia chỉ có một người thật lòng thật dạ yêu cô nằm bên cạnh cô, ôm cô vào lòng tựa như thế giới cũng đang ngọt ngào một cách kì lạ với cô, ôm cô vào lòng đối xử tốt với cô vì cô mà hết lòng nâng niu chiều chuộng không ngại bất kì thứ gì.
Cảm giác an nhàn thế này Niên Ái thật sự muốn tận hưởng đến hết cả cuộc đời..