“Đạo hữu Tân, hai món đồ mà cậu chọn này…
Vì vậy gia chủ nhà họ Tăng đứng ở bên ngoài bảo khố bỗng cảm thấy hơi sửng sốt khi nhìn thấy Tân Trạm cầm hai đồ vật này bước ra.

Ông ta vốn còn suy đoán rất nhiều, cho rằng Tân Trạm sẽ chọn pháp bảo cực phẩm hay tiên đan tiên thảo gì đó.

Nhưng ông ta lại không nghĩ tới cuối cùng mình đã đoán sai hoàn toàn hai thứ đồ mà Tần Trạm lấy ra, thậm chí còn không hề liên quan gì đến chúng.

Lấy Ngọc Quy thì vẫn khá hợp lý, dù sao Tân Trạm muốn đến Vĩnh Cực Thánh Tông, tất nhiên tốt nhất là chuẩn bị thật nhiều bảo vật phòng ngự.

Nhưng khi gia chủ nhà họ Tăng nhìn thấy ngọc giản bị sứt mẻ trong tay Tân Trạm, ông ta hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Không chỉ mình ông ta mà ngay cả hai vị trưởng lão Thái Thượng cũng nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.


Tân Trạm cầm lấy một vật hoàn toàn không thể sửa chữa được, chẳng lẽ vừa khéo anh biết được công pháp này, tuy nhiên lại thiếu mất phần đằng trước, nhưng trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy.

“Gia chủ nhà họ Tăng sao vậy? Các ông rất quen thuộc với thứ này à?”
Tân Trạm bị người ta nhìn đến độ cảm thấy hơi là lạ, bên trong bảo khố có rất nhiều loại công pháp, nhưng tại sao trông dáng vẻ của ba người họ lại như thể đã biết được thứ đồ mà mình cầm trong tay là vật gì vậy.

“Đạo hữu Tân, chúng tôi cũng không giấu cậu làm gì, chúng tôi đều biết tới công pháp trong tay cậu, thậm chí rất nhiều người nhà họ Tăng đều biết đến công pháp này” Gia chủ nhà họ Tăng cười khổ rồi nói.

“Bởi vì thứ này không phải của gia tộc tôi, mà là của Cực Hỏa Môn”
“Công pháp này thuộc về Cực Hỏa Môn” Trái tim Tân Trạm khẽ run lên.

Cũng đúng nhỉ, bản thân Thiên Hỏa Ngự Long Quyết phải dùng chí hỏa để thúc giục, mà nhà họ Tăng gần như không hề đặt việc tu luyện chí hỏa làm đầu.


Nhưng nếu như đây là công pháp của Cực Hỏa Môn, mà bản thân công pháp này không hề tâm thường, tại sao lại rơi vào tay nhà họ Tăng nhỉ?
Gia chủ nhà họ Tăng nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Tân Trạm, chỉ đành cười khổ một tiếng rồi mở miệng giải thích.

“Một ngàn năm trước, nhà họ Tăng chúng tôi đã gây xích mích với Cực Hỏa Môn, hai bên cũng đã từng giao tranh hơn mấy chục năm.

Khi đó một vị trưởng lão của Cực Hỏa Môn đã phớt lờ các quy tắc, truy đuổi và tàn sát thế hệ trẻ của dòng họ chúng tôi, cuối cùng lại bị trưởng lão Thái Thượng nhà chúng tôi phát hiện ra, trong cơn thịnh nộ đã tự bạo cùng với người này, muốn cả hai cùng chết.”
“Công pháp này được lấy ra từ trong lòng của trưởng lão Cực Hỏa Môn đã chết kia, nhưng khi ấy ông ta dù chết cũng không chịu buông tay, khiến cho miếng ngọc giản này bị vỡ làm đôi trong lúc tranh giành, sau đó các trưởng lão của Cực Hỏa Môn chạy vội tới đã lấy đi nửa mảnh còn lại”
“Thế nhưng tuy vị lão tổ nhà chúng tôi kia không mất mạng ngay lúc đó, nhưng không lâu sau đã qua đời vì vết thương quá nặng.

Về sau Cực Hỏa Môn cũng đã nhiều lần cử người đến đòi lại món đồ này, nhưng nhà chúng tôi tất nhiên sẽ không thể nào trả lại thứ này cho đối phương, mà thấy họ coi trọng như vậy chúng tôi còn từng nghiên cứu qua công pháp này”
“Không ngờ lại có chuyện như vậy.”
Tân Trạm cũng rất ngạc nhiên, thảo nào trên ngọc giản lại có vết cắt trơn nhẫn.

Tuy nhiên tiên quyết cổ xưa này cũng thật diệu kỳ, cho dù đã bị chia làm hai nửa, thế nhưng cũng chỉ là tách công pháp ra mà không hề bị hư hại gì.

“Thế nhưng các ông không đưa ra, Cực Hỏa Môn cũng không đến đòi tiếp à?” Tân Trạm tò mò hỏi..