CHƯƠNG 101

Nước mắt quanh quẩn ở vành mắt.

Cô cũng không kiên trì được nữa, oa lên một tiếng, bật khóc, nằm bò lên bàn khóc nức nở.

“Khóc, chỉ biết khóc, khóc thì có tác dụng gì?”

Đinh Nhị Tiến tức đến mức đập bàn, không nghĩ ra cách gì.

Nhưng lúc này Tô Cầm gọi điện đến, nói: “Ông à, ông mau về nhà một chuyến đi, Tây Môn Tuấn kia dẫn người của tòa án đến, bắt chúng ta phải trả tiền đúng hạn, chuyện này phải làm sao đây?”

Làm sao?

Tự xử chứ sao!

Vốn dĩ tất cả đều tiến hành theo kế hoạch, chỉ cần Đinh Thu Huyền đồng ý ly hôn, có thể thuận lợi thoát khỏi trách nhiệm, còn có thể bấu víu vào mối quan hệ với chủ nhiệm.

Bây giờ thì tốt rồi, toàn bộ đều xong rồi.

Đinh Nhị Tiến chỉ vào Đinh Thu Huyền nói: “Ba cũng không nói với con đạo lý lớn gì, hôm nay ba nói ở đây, nếu như con kiên trì ở cùng với Giang Nghĩa, vậy con đi cùng với cậu ta gánh món nợ 2700 tỷ đi, đừng liên lụy đến ba và mẹ con. Đến lúc đó ba thà cắt đứt quan hệ ba con với con cũng sẽ không giúp con trả nợ!”

Từng câu nói như một con dao, từng từ cứa vào tim.

Đinh Nhị Tiến vung tay rời đi, vội vàng về nhà, Đinh Thu Huyền nằm bò trên bàn khóc một lúc lâu, mới từ từ đứng dậy rời khỏi đó.

Khoảng một tiếng sau, hai người một trước một sau trở về biệt thự cũ.

Giống với lần trước, cửa lớn bị người ta chặn lại, chẳng qua lần này những người đứng chặn ở cửa không phải là những con hổ bất mãn của công ty thu hồi nợ, mà là chấp hành viên của tòa án phái đến.

“Lần này lại là chuyện gì?” Đinh Nhị Tiến đi đến hỏi.

Tây Môn Tuấn đẩy kính, thờ ơ nói: “Tôi giới thiệu một chút, bên cạnh tôi vị này là chấp hành viên mà tòa án phái đến để xử lý tranh chấp món nợ lần này… anh Trần Chiêu.”

“Xét thấy ‘uy phong’ của gia đình các người, ngay cả người đòi nợ cũng có thể đánh đuổi, công ty của tôi không thể không áp dụng một vài phương thức để tự bảo vệ. Anh Trần Chiêu là người do tòa án phái đến, nếu như các người còn dám động chân động tay, đến lúc đó không chỉ đơn giản là trả khoản nợ kia đâu.”

Đinh Nhị Tiến gật đầu thật mạnh: “Vâng, vâng, vâng, tôi biết tôi biết, tôi chắc chắn sẽ không động tay động chân nữa đâu. Chỉ là khoản nợ 2700 tỷ quả thật quá nhiều, cái này sao có thể trong chốc lát mà lấy ra được chứ?”

Trần Chiêu đứng ra: “Điều này tòa án chúng tôi đương nhiên cũng hiểu rõ, cũng không cần các người lập tức lấy ra số tiền lớn như vậy. Hôm nay đến tìm mấy người chính là muốn mấy người đưa ra được một phương án giải quyết thỏa đáng. Mấy người định trả số tiền này như thế nào? Lúc nào trả? Chia thành mấy lần để trả? Mỗi lần trả bao nhiêu? Lãi phát sinh phải tính như thế nào? Đều phải đưa ra rõ ràng.”

Khuôn mặt Đinh Nhị Tiến đen lại, đây là không phải là đang làm khó người khác sao?

Bọn họ làm gì có tiền để trả nợ.

Cho dù có phương án thỏa đáng, vậy cũng không thể chuẩn bị được, không thể nói với đối phương là dùng cả đời để trả nợ? Hơn nữa cả đời này có khả năng cao là không thể trả được con số 2700 tỷ này.

Nói không nên lời.

Trần Chiêu nhìn bốn xung quanh, hỏi: “Người nợ tiền… Giang Nghĩa đâu?”