Không phải chỉ là giới nghiêm thôi sao?
Làm gì có gì mà vui vậy?
Còn nữa các ngươi như vậy sao có thể coi là giờ giới nghiêm?
Ta cho các ngươi nhìn xem chân chính giới nghiêm là như thế nào!
Anh thật sự là tức giận rồi.

Bằng không cũng sẽ không đi gọi cho Lỳ Lân đi!
Nhìn đến anh có làm ra vẻ mình đang tuân thủ giới nghiêm.

Nhóm bảo an đều nở nụ cười.

Này các ngươi điên hết rồi sao?
Còn muốn kêu bộ đội đến giới nghiêm nơi này?
Nghĩ đến chính mình là ai a?
Là thượng tá lớn ở quân khu?
Ngươi có giỏi cũng giới nghiêm cho ta nhìn xem?
Bên này động tĩnh lớn, rất nhanh khiến các dàn sao đều chú ý.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

Máy người đại diện của các sao đến hỏi chuyện gì xảy ra.

Hơn nữa người đi sang hỏi lại là Tô Nguyệt, cô đại diện cho nữ minh tinh nồi tiếng hiện nay – Chu Vũ Đồng, nên lời nói của cô rất có trọng lượng.

Người đại diện của kim bài cao cấp trong giới giải trí hiện na.

Sự kiện lần này cũng do cô toàn quyền sắp xếp.

Nói cách khác, hoạt động hôm nay do cô quyết định!
Ánh mắt Tô Nguyệt lạnh lẽo nhìn Diệp Quân Lâm: “Anh làm sao thế hả? Không thấy nơi này giới nghiêm sao?”
Diệp Quân Lâm cười lạnh một tiếng: “Ai cho cô quyền giới nghiêm này?”
Bị Diệp Quân Lâm hỏi vậy, Tô Nguyệt ngây ngắn cả người.

Ai cho quyền lợi?
Chính cô cũng không biết a.

Trước giờ cũng không tự hỏi vấn đề này.

Bởi vì trước giờ, dàn sao ra cửa đều có bảo vệ, chiếm dụng nhiều nơi, giới nghiêm là điều bình thường.

Đó là quy tắc mặc định.

Thân phận các minh tinh vốn dĩ cao quý, giá trị con người rất cao.

Ở bên ngoài, tuyệt đối không cho bát kỳ ai tiếp xúc.

Thậm chí khi có Chương trình tạp kỹ ngoài trời, bọn họ sẽ phong tỏa cả đường đi, không cho bất kỳ ai đi qua.

Loại đặc quyền này dường như được ngầm đồng ý.

Người khác sẽ tự giác tuân thủ theo.


Cho nên khi nghe Diệp Quân Lâm nói vậy thì bọn họ lại ngốc ra, không biết trả lời ra sao.

“Bơi vì ở đây đều là những minh tinh hạng nhất của Hoa Hạ, thân phận bọn họ rất cao quý, giá trị con người lên tới trăm triệu.

Bọn họ có thể hưởng đặc quyền này!”
“Nếu cho người bình thường cùng đi, thì nghệ sĩ cùng người bình thường giống nhau sao?”
Tô Nguyệt lạnh lùng nói.

Diệp Quân Lâm cười: “Vậy ý cô nói những minh tỉnh ngôi sao kia là thượng đẳng hơn người?”
“Đúng vậy, anh có thể hiểu vậy! Tóm lại những gì bọn họ làm được cũng sẽ nằm ngoài sức tưởng tượng của anh! Hưởng thụ đặc quyền cũng là bình thường!”
Tô Nguyệt nghiêm túc nói.

“Anh đừng có lộn xộn ầm ï, nếu không chúng tôi sẽ bắt anh đến cục cảnh sát!”
Tô Nguyệt uy hiếp nói.

Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói: “Con mẹ nó, tôi chính là muốn đi phong tỏa cả đường đi, không cho bất kỳ ai đi qua.

Loại đặc quyền này dường như được ngầm đồng ý.

Người khác sẽ tự giác tuân thủ theo.

Cho nên khi nghe Diệp Quân Lâm nói vậy thì bọn họ lại ngốc ra, không biết trả lời ra sao.


“Bơi vì ở đây đều là những minh tinh hạng nhất của Hoa Hạ, thân phận bọn họ rất cao quý, giá trị con người lên tới trăm triệu.

Bọn họ có thể hưởng đặc quyền này!”
“Nếu cho người bình thường cùng đi, thì nghệ sĩ cùng người bình thường giống nhau sao?”
Tô Nguyệt lạnh lùng nói.

Diệp Quân Lâm cười: “Vậy ý cô nói những minh tỉnh ngôi sao kia là thượng đẳng hơn người?”
“Đúng vậy, anh có thể hiểu vậy! Tóm lại những gì bọn họ làm được cũng sẽ nằm ngoài sức tưởng tượng của anh! Hưởng thụ đặc quyền cũng là bình thường!”
Tô Nguyệt nghiêm túc nói.

“Anh đừng có lộn xộn ầm ï, nếu không chúng tôi sẽ bắt anh đến cục cảnh sát!”
Tô Nguyệt uy hiếp nói.

Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói: “Con mẹ nó, tôi chính là muốn đi Giới Nghiêm Chu Vũ Đồng nhỏ giọng hỏi: “Chị Tô có chuyện gì vậy?”
“Người này ngang nhiên xông vào còn chưa tính, bị chặn lại thì nói muốn giới nghiêm nơi này.”
Tô Nguyệt cười lạnh nói..