Sắc mặt Trần Thái Nhật trở nên nghiêm túc, vội vã trở về nhà họ Thẩm cùng Tề Vũ.

Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Thẩm Mộng Hàm ngồi khóc trong sảnh.

“Mộng Hàm, sao thế?”

Nghe thấy giọng nói đó, Thẩm Mộng Hàm ngước đôi mắt đẫm lệ lên, vẻ mặt uất ức như thể đã phải chịu nỗi sợ hãi khủng khiếp.

“Anh! Em... Em không cố ý, em chỉ đùa với chị Tiêu Mai mà thôi, lúc chị ấy đang rửa bát em bất ngờ ôm chị ấy từ phía sau, không ngờ, chị ấy lại...”

Trần Thái Nhật nhíu mày.

Bình thường Thẩm Mộng Hàm rất ngoan, không thể làm động tác gì gây tổn thương đến Tiêu Mai được.

Chắc chắn là đã có chuyện gì đó bất ngờ xảy ra.

Sau khi an ủi Thẩm Mộng Hàm vài câu, Trần Thái Nhật nhanh chóng đến phòng ngủ của Tiêu Mai ở phía Tây biệt thự nhà họ Thẩm.

Mẹ nuôi Ngô Ngọc Vinh, Phùng Linh Nguyệt và cả Genko đều ở đó, ai cũng lo lắng, chân tay luống cuống.

Tiêu Ngọc nằm nửa người trên giường, khóe miệng rỉ máu, nước da vốn đã trắng càng thêm tái nhợt.

Nhìn thấy Trần Thái Nhật bước vào, Tiêu Mai chật vật ngồi dậy.


“Mọi người ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với anh Trần”.

Vẻ mặt của mẹ nuôi Ngô Ngọc Vinh vô cùng lo lắng, như thể vừa mới khóc xong.

“Nhưng, sức khỏe của cháu?”

“Tạm thời không sao rồi ạ”.

Mọi người nhìn nhau sau đó rời khỏi phòng.

Trần Thái Nhật nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường của Tiêu Mai, nhìn cô gái xinh đẹp có vận mệnh trớ trêu trước mặt.

Bị người nhà nửa bán nửa tặng cho nhà họ Phó, sống mấy năm trong cảnh tù đày, không dễ dàng gì mới có thể đi theo Trần Thái Nhật, nhưng đột nhiên sức khỏe lại có vấn đề.

Tiêu Mai nở nụ cười dịu dàng nhìn người đàn ông trước mặt.

“Anh Trần, tôi...”

“Cô Mai, đừng lừa tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ngữ điệu của Trần Thái Nhật mang theo sự nghi ngờ.

Tiêu Mai nhìn dáng vẻ độc đoán của người đàn ông trước mắt, mặt liền ửng hồng.

“Chuyện này không hề liên quan đến Mộng Hàm, từ nhỏ tôi đã mắc bệnh nan y, năm tôi hai mươi tuổi bác sĩ đã chuẩn đoán rằng tôi chỉ còn sống chưa tới mười năm, tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi”.

Sắc mặt Trần Thái Nhật thay đổi, anh nắm lấy cổ tay mềm mại của Tiêu Mai rồi bắt mạch.

Sau khi kiểm tra, Trần Thái Nhật cau mày.

Tiêu Mai an ủi nói: “Đây là bệnh bẩm sinh, không có thuốc chữa, cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi, anh Trần, tôi có chuyện muốn cầu xin anh...”

“Cô nói đi”.

“Sau khi tôi chết, xin hãy gửi tro cốt của tôi đến nhà họ Tiêu ở đường Lâm An, Yến Kinh và đưa nó cho em trai tôi là Tiêu Kình, nó là người thân duy nhất còn lại trên đời này của tôi”.

Trần Thái Nhật lắc đầu: “Cô sẽ không chết đâu, yên tâm đi, tôi sẽ đưa cô đi tìm em trai”.

Tiêu Mai nở nụ cười gượng gạo.

“Anh Trần, anh không cần an ủi tôi đâu. Tôi xin lỗi vì đã luôn giấu anh, thực ra tôi là con gái lớn của nhà họ Tiêu, một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, bố tôi chính là Tiêu Nam Thiên, người đứng đầu nhà họ Tiêu”.

“Bởi vì tôi bị bệnh nan y, không sống được lâu, không thể sinh con nên không có tư cách liên hôn chính trị, nên bị người bố ruột máu lạnh đưa đến nhà họ Phó, mượn cơ hội biến Phó Vân Đào thành con rối của nhà họ Tiêu”.

“Phó Vân Đào căn bản là không dám động vào tôi, suốt ngày rượu chè ong bướm ở bên ngoài, yên tâm tận hưởng mọi thứ bố tôi cho, tỉnh Nam Hồ thực sự đã trở thành tài sản riêng của nhà họ Tiêu”.

“Em trai tôi là Tiêu Kình vì chuyện này mà đã gây chuyện với bố tôi, không biết bây giờ nó thế nào rồi, chỉ hy vọng rằng nó sẽ không quá đau buồn khi nghe tin tôi qua đời”.

Nói xong, trên mặt Tiêu Mai nước mắt giàn giụa, vẻ dịu dàng như ngọc, khóc nức nở không thôi thật khiến người ta thương xót.


Trong lòng Trần Thái Nhật dâng lên cảm giác muốn bảo vệ, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiêu Mai.

“Cô vẫn còn rất nhiều thời gian tươi đẹp, đừng nói những điều không may nữa, sau này, tôi sẽ không để cô phải chịu ấm ức nữa”.

Mắt Tiêu Mai sáng lên, nhìn Trần Thái Nhật với vẻ ngập tràn hạnh phúc.

“Từ khi đi theo anh, tôi luôn sống rất tốt, mọi người trong nhà họ Thẩm đều coi tôi như người nhà, tôi thật sự hy vọng có thể đi theo anh cả đời”.

Nói xong, Tiêu Mai lại tuyệt vọng, chậm rãi dựa vào ngực Trần Thái Nhật.

“Tại sao hạnh phúc lại luôn ngắn ngủi vậy chứ? Đột nhiên tôi thấy hơi sợ hãi, anh có thể ôm tôi một lát được không?”

Trần Thái Nhật không nói gì, sợ sẽ phá hỏng thời khắc ấm áp này, anh nhẹ nhàng ôm Tiêu Mai vào lòng.

Dịu dàng mềm mại, thoang thoảng hương thơm, thật khiến lòng người say đắm.

Lúc này, Tiêu Mai ngẩng đầu lên nhìn Trần Thái Nhật, khóe mặt vẫn chưa khô, ngũ quan xinh đẹp khiến người ta mềm lòng thương xót.

“Anh Trần, thật ra tôi còn một chuyện giấu anh. Lúc tôi còn ở tỉnh Nam Hồ, vì không muốn tôi chịu uất ức nên em trai tôi đã giấu bố chuyển phần lớn tài sản nhà họ Phó sang tên tôi”.

“Bây giờ, tôi sắp rời khỏi thế giới này rồi, giữ lại những thứ này cũng vô dụng, tôi muốn chuyển sang cho anh”.

Trần Thái Nhật nhìn người phụ nữ luôn suy nghĩ cho anh, trong lòng cảm kích, không nói nên lời.

Tiêu Mai nói một cách chậm rãi như thể bản thân có thể ngừng thở bất cứ lúc nào.

“Tôi biết anh muốn khiến An Thành trở thành thành phố nổi tiếng trong nước, có những thứ này thì phần lớn tỉnh Nam Hồ sẽ thuộc về anh, coi như tôi có thể làm điều gì đó cho anh, hy vọng anh có thể nhớ đến tôi là được”.

Trong lòng Trần Thái Nhật vô cùng cảm động, không nhịn được nữa, hơi cúi đầu xuống, lúc ánh mắt Tiêu Mai trở nên mơ hồ, anh tiến lại gần đặt đôi môi đỏ hồng trên mặt cô ta.

“Ư ư...”

Hai người quấn quýt bên nhau, Tiêu Mai cũng thay đổi cách kiềm chế trước đây, dùng hai tay ôm lấy Trần Thái Nhật, càng ngày càng chặt như thể sợ Trần Thái Nhật sẽ đột nhiên biến mất.

Trần Thái Nhật nhìn vào ánh mắt chưa thỏa mãn của Tiêu Mai, từ từ kéo giãn khoảng cách, ánh mắt mang theo vẻ nghiêm túc.

“Tôi chỉ có một yêu cầu, sau này có chuyện xảy ra cũng đừng giấu tôi có được không?”

Tiêu Mai chớp mắt, sau đó gật đầu lia lịa.

Trần Thái Nhật lấy từ trong túi ra một chiếc hộp, đổ ra một viên thuốc đông y.

“Uống nó đi”.

“Đây là?”

“Vừa là độc dược, vừa là thuốc bổ, theo lời Bắc Minh chính miệng nói thì sau khi uống nó vào, trong vòng một năm, cho dù đích thân Diêm Vương tới cũng không thể bắt cô đi”.

Không cần biết Bắc Minh là ai, một tia sáng chợt lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Mai.


Thuốc!

Hơn nữa còn là loại thuốc có thể có hiệu quả!

Trên đời này, Trần Thái Nhật chính là người Tiêu Mai tin tưởng nhất.

Tay của Tiêu Mai khẽ run rẩy, cầm lấy viên thuốc, nhẹ nhàng nuốt vào.

Một lúc sau, đột nhiên cô ta thấy đau đớn.

Trần Thái Nhật lập tức siết chặt hai tay của cô ta, truyền chân khí vào.

Mọi thứ như chậm lại, mười phút sau.

Sắc mặt của Tiêu Mai dần hồng hào trở lại, khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp.

Trần Thái Nhật bắt mạch cho người đang nằm trong lòng, kiểm tra một chút, khóe miệng nở nụ cười.

“Tiêu Mai, e là cô vẫn phải đi theo tôi sống những ngày tháng không mấy yên ổn rồi”.

Tiêu Mai là người phụ nữ thông minh, cô ta cũng cảm nhận được những thay đổi đáng kinh ngạc trong cơ thể mình, bàn tay mảnh mai của cô ta nắm chặt lấy cánh tay Trần Thái Nhật.

“Anh Trần, tôi thật sự tạm thời không sao rồi à?”

“Đúng vậy, nếu không tôi sẽ đến phía Bắc đập nát biển hiệu của cửa hàng đó, chủ cửa hàng được mệnh danh là thần y Hoa Hạ đấy”.

Tiêu Mai mừng đến phát khóc, một lúc sau đột nhiên lại lo lắng.

“Nhưng lúc nãy anh nói chỉ có thể kéo dài thêm một năm… Thôi vậy, sống chết có số, như thế này tôi đã mãn nguyện rồi”.

Trần Thái Nhật cười lớn, mở hộp thuốc ra cho Tiêu Mai xem.

“Trong này còn hơn bảy mươi viên, đây là toàn bộ gia sản của tên kia, cô cố mà đi theo tôi thêm bảy mươi năm nữa là được rồi”.

Trong nháy mắt, mặt Tiêu Mai đỏ bừng lên, cắn môi, ánh mắt hiện lên vẻ xấu hổ.

“Anh Trần, anh còn trêu tôi! Có tin tôi cắn anh không hả?”