Nghe thấy câu này của Hà Tiếu Hàn, Phùng Linh Nguyệt suýt chút nữa phun ra.

“Hội trưởng Hội Trường Thành mà không có võ công?”
Trần Thái Nhật ngồi bên cạnh, ánh mắt bình thản, chậm rãi giải thích.

“Hội trưởng Hà chỉ là hiện tại không có võ công mà thôi, năm đó, võ giả đột phá cấp Long đầu tiên của Hoa Hạ chúng ta chính là ông ấy”.

“Sao lại như vậy”.

Trần Thái Nhật kể lại giai thoại lịch sử này.

“Năm đó, đại nạn mặt đất bùng nổ lần đầu xuất hiện, trong thời khắc mấu chốt cỗ máy rút năng lượng chưa kịp hoàn thành, chính hội trưởng Hà đã dẫn đầu mười vị tiền bối cấp Minh khi đó, dùng máu thịt để che chắn, chống được phần lớn khu mặt đất bùng nổ ở Bộc Hải”.

Nói đến đây, trong mắt của Trần Thái Nhật hiện lên sự hồi tưởng và ngưỡng mộ.

“Sau đại nạn, Hoa Hạ chỉ bị thương vong rất nhỏ, đổi lấy hòa bình ổn định lâu dài trong tương lai, nhưng mười vị tiền bối cấp Minh chỉ còn duy nhất một người sống sót, mà hội trưởng Hà, trong quá trình gánh năng lượng mặt đất bùng nổ đã tiêu tan hết công lực, bây giờ trở thành một người bình thường”.

Đoạn lịch sử này, các nguyên lão của Hội Trường Thành đều biết rất rõ.

Công lao của Hà Tiếu Hàn với Hoa Hạ thậm chí còn vượt xa tứ thần Hoa Hạ.


Bởi vì tứ thần có thể thuận lợi tu luyện, đột phá đến cảnh giới cấp Thần, phần lớn là bởi vì tu luyện trong khu vực mặt đất bùng nổ có thể tăng nhanh tốc độ.

Mấu chốt của việc tu luyện trong khu vực mặt đất bùng nổ chính là việc đặt thành công cỗ máy rút năng lượng, ngăn chặn việc xuất hiện những đại nạn có sức hủy diệt như trước nữa.

Hà Tiếu Hàn và mười vị tiền bối cấp Minh chính là người tạo ra cục diện này.

Không có công lao của họ, sẽ không có tứ thần Hoa Hạ của hôm nay.

Bây giờ, tứ thần Hoa Hạ, mặc dù võ công tuyệt thế, nhưng đối với tiền bối như Hà Tiếu Hàn vẫn luôn tỏ ra vô cùng kính trọng.

Hà Tiếu Hàn thản nhiên xua tay.

“Mọi người không cần phải bày ra bộ dạng đau buồn thế làm gì, không biết võ công cũng khá tốt, mỗi ngày đều xử lý công vụ của hội, tôi còn thấy thoải mái vì được bày mưu lập kế đấy”.

Một câu nói đã xoa dịu bầu không khí ở đây.

Cạch, cửa tự động lại mở ra, một người đàn ông trung niên xăm chữ ‘Tuyệt’ trên mặt cùng một người phụ nữ đeo kính, trông có vẻ rất tri thức đồng thời bước vào.

Hà Tiếu Hàn chủ động giới thiệu người mới.

Thì ra người đàn ông trung niên này chính là Đông Tuyệt Hoắc Chân!
Tạo hình này… cũng quá khác biệt rồi đấy!
Phùng Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào chữ ‘Tuyệt’ trên mặt người đàn ông, nhất thời không nói lên lời.

Đông Tuyệt bất lực gãi đầu, dáng vẻ nhớ lại thời thanh xuân.

“Đừng thấy kỳ lạ, thời còn trẻ có chút ngông, vì sợ người khác không biết biệt danh của mình, thế nên bây giờ mới trở thành đối tượng chế giễu của mọi người”.

Một tràng cười vang lên.

Vẻ mặt Phùng Linh Nguyệt rất ngạc nhiên.

Đông Tuyệt Hoắc Chân hóa ra lại trông giống ông chú hàng xóm nhà bên như vậy.

Ai mà ngờ được, đây là võ sĩ tuyệt thế đột phá cấp Thần đầu tiên của Hoa Hạ đây?
Người phụ nữ đeo kính trông rất thanh lịch, là trợ lý của hội trưởng, họ Tề.

Người đã đến đủ, mọi người lần lượt ngồi xuống.

Trần Thái Nhật đi thẳng vào vấn đề, cùng với Bắc Minh báo cáo cụ thể tình hình mà mình tìm hiểu được từ ba con chip.


Đám người hội trưởng Hà nghe chăm chú đến mức cau cả mày, chỉ sợ rằng sẽ bỏ sót một điểm nào đó.

Khi Trần Thái Nhật báo cáo xong, khuôn mặt Hà Tiếu Hàn lạnh đến mức đông cứng lại.

Một luồng sát khí mờ nhạt dần dần hiện lên trên người Hà Tiếu Hàn.

“Không ngờ hòa bình bao nhiêu năm, Hoa Hạ của chúng ta lại phải đối mặt với thảm họa diệt vong như vậy! Một sinh vật mạnh gấp bảy lần cấp Thần đúng là không thể nào tin được”.

Đông Tuyệt Hoắc Chân ở bên cạnh cũng tức giận thở hồng hộc.

“Cho dù là hành hay tỏi gì, chỉ có một kẻ tới Hoa Hạ, bốn trăm hai mươi triệu lượng tia chân khí đúng không? Các anh em cùng nhau xông lên, có cắn cũng phải cắn chết hắn”.

Trần Thái Nhật trực tiếp chỉ ra cốt lõi vấn đề.

“Tôi đã thảo luận với Bắc Minh, nếu như tin tình báo chính xác, tên bước ra từ khu mặt đất bùng nổ của Hoa Hạ đó, chúng ta thực sự có đủ thực lực để đè chết hắn, mấu chốt là sợ xảy ra việc ngoài ý muốn”.

“Đầu tiên, bây giờ có khoảng hai khu vực mặt đất bùng nổ, nếu như chia quân ra, nhỡ nhóm yếu hơn gặp phải thứ quái quỷ đó thì e rằng sẽ gặp nguy hiểm.

Thứ hai… ngoài biên giới thì phải làm sao?”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều rơi vào trầm mặc.

Đúng vậy, phía bên Hoa Hạ, cấp Thần chia nhau trấn thủ, cho dù gặp phải ‘Thần Tiên Phong’ có thể nhất thời đấu không lại kẻ địch, nhưng chỉ cần Trần Thái Nhật có thể tới ứng cứu kịp thời, ít nhất có thể giết chết tên ngoại lai này.

Vậy bên ngoài biên giới thì sao?
Thần Tiên Phong, được tuyên bố là có sức nghiền nát mạnh gấp bảy lần cấp Thần.

Đông Đảo, Nắng Vàng, Cao Tiên, bây giờ theo như được biết thì chỉ còn một người cấp Thần thôi!
Đây không phải là tự mình dâng đầu lên à?
Ngay cả khi những kẻ xâm lược Hoa Hạ bị giết chết.

Nếu như ba nước bên ngoài bị tiêu diệt, vậy không phải đồng nghĩa với việc có thêm ba “Thần Tiên Phong” còn lại trên Trái Đất à?
Đó là lực chiến đấu gấp hai mươi mốt lần cấp Thần!
Bao vây xung quanh Hoa Hạ, tình hình như vậy vô cùng nguy hiểm, thậm chí có thể nói là tuyệt vọng.

Câu hỏi này, sau đó Trần Thái Nhật mới nghĩ tới, bây giờ được đưa ra trong cuộc họp, mọi người lập tức nhận thức được sự nghiêm trọng.

Trong phút chốc, cả hội trường rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau, Hà Tiếu Hán là hội trưởng của Hội Tường Thành, trong ánh mắt ông ấy lóe lên một tia quyết đoán.

“Bất cứ chuyện gì đều có cấp ưu tiên, kẻ ngoại xâm trực tiếp uy hiếp đến lãnh thổ của Hoa Hạ, quyết định phải tiêu diệt trước”.


“Sau khi quét sạch quân địch ở Hoa Hạ, tứ thần Đông Tây Nam Bắc chia làm bốn đường với tốc độ nhanh nhất, tìm kiếm Trấn Quốc Khí! Sau khi Trấn Quốc Khí dung hợp thành một, chúng ta sẽ thảo luận về việc ứng cứu ở nước ngoài”.

Bốn võ sĩ mạnh nhất của Hoa Hạ đồng loạt nhìn nhau, biểu cảm ngưng trọng.

“Rõ!”
Nam Tôn Lương Nhất Diệu hỏi một câu.

“Hội trưởng, vậy chúng ta triển khai nghênh chiến ở hai khu vực mặt đất bùng nổ như thế nào? Phân chia chiến lực cấp Thần ra sao?”
Một nụ cười thoáng qua khóe miệng Hà Tiếu Hàn.

“Cái này trong lòng tôi đã có phương án tốt nhất rồi, ngày mai sẽ nói cho mọi người tin tức chính xác, đảm bảo kẻ địch có đến mà không có về!”
Phùng Linh Nguyệt được Hà Tiếu Hán sắp xếp, thực hiện một khóa đào tạo một tuần về khả năng thích ứng tại trụ sở chính, bao gồm nhận thiết bị, đăng ký…
Mỗi một võ sĩ cấp Minh trở lên đều có liên quan đến khí thế của Hoa Hạ, nếu đã là con dao sắc bén nhất để giết chết kẻ thù thì cần được bảo dưỡng bằng những phương pháp tỉ mỉ nhất.

Đối với nguy cơ lớn về kẻ thù ở khu vực mặt mặt đất bùng nổ, Hội Trường Thành đã có kết luận.

Trần Thái Nhật giơ tay nói.

“Hội trưởng, cách mặt đất bùng nổ vẫn còn mấy ngày, tôi muốn chờ ở An Thành”.

“Được, một khi cảnh báo phát ra, nhất định phải đến càng nhanh càng tốt”.

“Trong vòng năm phút, đảm bảo đến nơi!”
Hà Tiếu Hán đập bàn.

“Các đồng chí, nguy cơ lần này là thời khắc quan trọng nhất để thử thách Hội Trường Thành của chúng ta trong vòng bảy mươi năm nay, không ai được phép xem nhẹ, nếu như sức mạnh của kẻ thù vượt quá dự tính, mọi người biết nên làm thế nào rồi đấy!”
Đám người Trần Thái Nhật nhìn khẩu hiệu của Hội Trường Thành treo phía trên phòng họp, lần lượt gật đầu.

Máu anh hùng, nhuộm đỏ đất,
Cho dù có thương vong, cho dù đánh không lại, cũng chỉ còn một lựa chọn.

Chiến đấu đến chết… quyết không rút lui!.