Chương 569: Thi đấu thể thao

 

Trong vài ngày sau đó, binh lính của cả hai phe đều đang bồi dưỡng tỉnh thần, bồi đắp sức lực, chờ đợi trận quyết chiến cuối cùng.

 

Tuy nhiên, vào ngày thứ tư đã xảy ra một vài điều ngoài dự tính.

 

‘Vốn dĩ Vũ Hoàng Minh và những người khác đang thương lượng về kế hoạch tác chiến trong bộ chỉ huy, bên ngoài cửa lại truyền đến âm thanh một binh lính báo cáo.

 

“Báo!”

 

“Cho vào!”

 

Mọi người đặt bản kế hoạch tác chiến trên tay xuống, tập trung ánh nhìn về phía cửa chính, một người lính bước vào và hành lễ với bọn họ.

 

“Bầm báo quân vương, các vị Thiên Vương, đối phương phái một sứ giả đến, nói là có chuyện lớn cần tiến hành bàn bạc kỹ lưỡng. “

 

Nghe điều này, Vũ Hoàng Minh và mấy người Liễu Quân khế cau mày.

 

Phái sứ giả đến?

 

Lế nào đối phương không muốn khiêu chiến nữa sao? Hay là trong đó còn có âm mưu nào khác đang chờ đợi bọn họ?

 

“Sứ già đối phương ờ đâu?”

 

Vũ Hoàng Minh đã mỡ miệng.

 

Anh cũng rất tò mò, vào thời điểm then chốt này, đối phương làm sao có thề phái một sứ giả tới, lẽ nào là chuẩn bị cầu hòa, hay là chuẩn bị rút bình?

 

Nhưng mà, nếu đồi lại là anh, anh tuyệt đối sẽ không thể dễ dàng rút lui hay cầu hòa vào.

 

thời điểm như lúc này.

 

“Đang chỡ bên ngoài ạ.” Người lính đáp.

 

Liễu Quân nhìn Vũ Hoàng Minh: “Hoàng Minh, cậu cảm thấy có cần gặp hay không?”

 

‘Vũ Hoàng Minh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

 

“Hai nước giao tranh, không giết sứ giả.”

 

“Nếu bọn họ sẵn sàng cử người qua, vậy chúng ta hãy xem xem họ đang gi trò gì”

 

Nói dứt lời, trên khóe miệng anh xuất hiện một nụ cười.

 

Giống như anh, Liễu Quân cũng có ý kiến tương tự.

 

“Cho anh ta vào đây”

 

Liễu Quân vẫy tay, ra hiệu cho quân lính đề sứ giả vào trong.

 

“Vâng!”

 

Người lính rời đi.

 

Không lâu sau, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh từ bên ngoài phòng bộ chỉ huy bước vào trong.

 

Với một chất giọng ngọng nghịu nói tiếng Bắc Sơn, hắn ta mờ lời: “Tham kiến quân vương Bắc Sơn và các vị Thiên Vương, tôi là Bruce.”

 

Bruce nhìn lướt qua toàn bộ bộ chỉ huy, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

 

Không ngờ, đối phương lại có nhiều cao thủ cấp bậc Thiên Vương đến như vậy.

 

“Bruce đúng không?”

 

“Anh không cần nói tiếng Bắc Sơn nữa, tôi nghe cảm thấy rất khó chịu”

 

“Nói tiếng của anh đi, tôi nghe hiều được.”

 

‘Vũ Hoàng Minh ngoáy ngoáy lỗ tai, tỏ vẻ rất khó chịu.

 

Giọng nói Bắc Sơn ngọng nghịu của tên này khiến người ta nghe mà nồi cả da gà.

 

“Vâng, các ngài Thiên Vương tôn kính.”

 

Bruce khẽ mìm cười, sau đó nói: “Lần này tôi tới đây, nguyên nhân chủ yếu là vì đại nhân nhà tôi muốn thương lượng với các vị một chút, chúng ta không cần thiết phải tiến hành trận đánh với cà triệu đại quân, cũng không cần sử dụng vũ khí hạng nặng.”

 

“Bời vì, điểu này không tốt cho cả hai bên.

 

Trong công ước quốc tế, điều này không được.

 

cho phép. Vì vậy, đại nhân nhà tôi dự định tổ chức một cuộc thi đấu thể thao.”

 

Những lời của Bruce khiến Vũ Hoàng Minh.

 

Liễu Quân sững sờ.

 

Đây là ý gì chứ?

 

Đây không phải là không định đánh nhau nữa hay sao?

 

Dưỡng như nhìn thấy sự nghỉ ngờ trên khuôn mặt của Vũ Hoàng Minh và Liễu Quân, Bruce lại mỡ miệng giải thích một lần nữa.

 

“Cái gọi là thi đấu thể thao, chính là chúng ta hai bên mỗi người cừ một trăm người thi đấu với nhau. Đương nhiên, cái này cũng bao gồm các vị ð đây”

 

“Bên nào thắng nhiều ván hơn, bên đó giành chiến thắng.”

 

Sau khi nghe hắn ta giải thích, Vũ Hoàng Minh mìm cười.

 

“Vậy sao?”

 

“Còn điều kiện thì sao?”