Nghe được mấy lời của Lạc Thanh Đồng, sắc mặt Lạc Tâm Ngưng trắng bệch.

Nàng phát hiện, Lạc Thanh Đồng này cùng Lạc Thanh Đồng trong ấn tượng nàng thực không giống nhau.

Sau khi xác định Lạc Thanh Đồng vẫn còn sống trở về, ban đầu Lạc Tâm Ngưng phi thường hoảng hốt.

Nàng không nghĩ tới mạng Lạc Thanh Đồng lớn như vậy, dưới tình huống đó mà còn có thể sống sót.

Sớm biết như vậy nàng đã không bại lộ thân phận của mình!
Lạc Tâm Ngưng hoảng hốt một chút, rất mau liền trấn định lại.


Nàng hiểu rõ con người của Lạc Thanh Đồng, đây là một nữ nhân mềm yếu thiện lương đến mức ngu xuẩn.

Chỉ cần nàng bịa ra một câu chuyện, nói rằng cái người hại nàng ta không phải mình, là có người giả trang, lại khóc lóc một chút, nàng ta nhất định sẽ mềm lòng.

Nàng có nhiều thủ đạon như vậy, sao có thể không thu phục được một nữ nhân ngu ngốc chứ?
Nhưng hiện tại, Lạc Tâm Ngưng không xác định được.

Nàng phát hiện Lạc Thanh Đồng đã thay đổi!
--Editor: Autumnnolove--
Thiếu nữ đứng dưới bậc thang ngẩng đầu nhìn Lạc Tâm Ngưng, cho dù đang đứng ở vị trí thấp hơn, nhưng trên người nàng vẫn tỏa ra một cổ khí thế cao quý.

Nàng cứ nhìn như vậy, khóe môi nhàn nhạt nở nụ cười, khiến cho Lạc Tâm Ngưng cảm thấy một trận hãi hùng khiếp vía trong lòng.

"Ngươi...Ngươi không phải là Lạc Thanh Đồng!"
Lạc Thanh Đồng không có khả năng nói chuyện với nàng như vậy! Cũng không có khả năng phát ra loại khí thế lạnh thấu xương như vậy!
"Đúng vậy, ta đương nhiên không phải Lạc Thanh Đồng!".

Thiếu nữ vừa nói đã làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.

"Đã chết một lần, sao ta còn có thể là Lạc Thanh Đồng ngu xuẩn trước kia đến bản thân mình chết như thể nào còn không biết? Ngươi nói đúng không? Muội muội tốt của ta?"
Ý cười trên môi của Lạc Thanh Đồng càng thêm sáng sủa.


Rõ ràng là giao mùa, thời tiết đã hơi nóng lên, nhưng từ trong xương cốt Lạc Tâm Ngưng lại phát ra một cổ khí lạnh thấm vào tận ruột gan.

Đối phương nói đến trôi chảy.

Nhưng Lạc Tâm Ngưng biết, người này đã không còn là Lạc Thanh Đồng trong trí nhớ của nàng.

Hoặc có thể nói, đi dạo một vòng quan đạo, Lạc Thanh Đồng đã hoàn toàn thay đổi.

Nàng ta đã không còn bị nàng khống chế ở trong lòng bàn tay mà chơi đùa nữa.

Lạc Tâm Ngưng nhận thức điểm này rất rõ ràng.

Cả người nàng đột nhiên cứng đờ.

Không có ai hiểu rõ hơn nàng, một khi Lạc Thanh Đồng không còn ngu ngốc đại biểu cho cái gì!
Đại biểu cho địa vị của nàng ở Lạc gia sắp bị xuống dốc không phanh!
Đại biểu cho nàng sắp bị đánh rớt xuống đáy bùn!
Những mà cũng may, những thứ nàng muốn đều đã nằm hết trong tay nàng.

Lạc Thanh Đồng muốn lấy về cũng đừng nằm mơ!
Cho dù Lạc Thanh Đồng không còn ngu xuẩn cũng không quan trọng, nàng ta không tìm thấy chứng cứ chính mình hãm hại nàng ta.

Không có chứng cứ, nói miệng ai tin.


Mà dựa vào những thứ trong tay nàng hiện tại, ngày sao nàng càng có thể siêu việt hơn Lạc Thanh Đồng.

Để cho nàng ta biết, cho dù không có nàng ta, một mình nàng cũng có thể tạo ra một mảnh trời cho riêng mình!
"Xem ra đại tỷ có chút hiểu lầm về muội".

Lạc Tâm ngưng mím môi, hơi lui về phía sau một bước, làm ra bộ dáng yếu thế nói.

"Ta biết đại tỷ hận ta để ra cái ý kiến đi Cửu Vu Sơn rèn luyện đột phá, nhưng ta thật sự không nghĩ tới Cửu Vu Sơn sẽ phát sinh đại biến như vậy a!".

Thanh âm mềm mại, mang theo áy náy tột cùng.

"May mắn là đại tỷ không có việc gì, bằng không về sau ta còn không biết bản thân sẽ hối hận tự trách cỡ nào! Bất quá ta cũng muốn cảm ơn đại tỷ, bởi vì lúc đó quá thương tâm về cái chết của tỷ, ta đột nhiên đột phá tầng chướng ngại, cảnh giới võ đạo cũng vì thế liên tiếp tăng lên vài cấp."
Nàng nhìn về phía Lạc Thanh Đồng, chậm rãi gằn từng chữ một: "Ta hiện tại, đã là Võ sư tứ đoạn! Đại tỷ, ngươi có cao hứng vì ta không?"
Khi nói đến Võ sư tứ đoạn, trong mắt Lạc Tâm Ngưng còn lóe lên một tia đắc ý, thập phần kiêu ngạo.

Nàng nhìn chằm chằm Lạc Thanh Đồng, chờ đợi phản ứng..