"Đáp ứng, hoặc là hiện tại liền chết!"
Lạc Thanh Đồng lạnh lùng nhìn nó.

Tiếp Thiên thần thú vừa rên rỉ vừa di chuyển một chút, sau đó là vô lực gật gật đầu, hỏa hiệp.

Nó không muốn hài tử vừa sinh ra vận mệnh đã bị người khác khống chế, nhưng nó càng không muốn hài tử chính mình chết đi.

Chết đi, cái gì cũng đều không có! So sánh với hi sinh tự do cũng không tính là gì.

Lạc Thanh Đồng đi qua.


Grruuu...Tiếp Thiên thần thú dùng móng vuốt nhẹ nhàng kéo kéo góc áo nàng.

Thực lực của nó lúc này quá yếu, Lạc Thanh Đồng cũng không sợ nó có thể làm gì được chính mình.

Huống chi, điểm yếu của đối phương còn ở trong tay nàng.

"Yên tâm đi, ta sẽ đối tốt với nó!"
Nhìn Tiếp Thiên thần thú lo lắng cùng khẩn cầu, Lạc Thanh Đồng biết nó muốn biểu đạt cái gì, lập tức gật gật đầu với nó.

"Ngươi chuẩn bị đi! Ta đem nó kéo ra! Nhưng mà một khắc khi nó xuất hiện ở thế giới này, ngươi cũng sẽ bỏ mạng.

Ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Thương thế của con cự thú này quá nặng, tinh thần lực đều đã đến mức không thể chống đỡ nổi nữa.

Sở dĩ hiện tại còn chưa chết là bởi vì trong bụng nó còn một tiểu gia hỏa.

Một khi Lạc Thanh Đồng kéo hài tử của nó ra, nó lập tức liền tắt thở.

Cho dù là như thế, trong mắt Lạc Thanh Đồng cũng không có quá nhiều xúc động.

Con Tiếp Thiên thần thú này lúc trước còn muốn giết nàng.

Nếu không phải gặp gỡ Dạ Thiên Minh, chính mình đã sớm trở thành một khối thi thể.


Cái gọi là đồng tình, đối với nàng mà nói, là hoàn toàn không có ý nghĩa.

Nói khó nghe một chút, cho dù Tiếp Thiên thần thú không chết, Lạc Thanh Đồng cũng sẽ giết nó ngay sau khi cứu hài tử của nó ra.

Nàng không cần lưu lại mầm tai họa sau này có thể giết nàng.

Gruu...!
Tiếp Thiên thần thú gật gât đầu.

Giây tiếp theo, phối hợp với động tác của Lạc Thanh Đồng, nó dùng hết sức, một tiếng rống thê lương nháy mắt vang vọng đáy vực.

- -Editor: Autumnnolove--
Lạc Thanh Đồng bế con thú nhỏ ướt dầm dề vẫn còn được quấn với nhau thai trên tay, nhìn Tiếp Thiên thần thú ngã trên mặt đất, không có hơi thở.

Trước khi chết, Tiếp Thiên thần thú đem tia lực lượng cuối cùng của chính mình truyền hết vào cơ thể con thú nhỏ, để cho nó không bởi vì sinh non mà yếu ớt.

Anh anh...!
Con thú nhỏ còn chưa mở mắt, nằm trên bàn tay của Lạc Thanh Đồng run run rẩy rẩy bò loạn, la hét ầm ĩ.

"Cũng rất ngoan ngoãn!"
Lạc Thanh Đồng vuốt vuốt lông nó, bắt chước cách con heo nhỏ khế ước cùng nàng, cắn ngón trỏ của mình, đem máu từ đầu ngón tay đút cho tiểu gia hỏa này.

Anh anh...!
Tiểu gia hỏa kích động hít hít cái mũi màu hổng nhạt, mút mút ngón tay của Lạc Thanh Đồng, cái mũi nhỏ cong cong lên, thập phần đáng yêu.


Oanggggg!
Giống như lúc trước khế ước với con heo nhỏ, lúc Tiếp Thiên thần thú uống máu nàng, đầu óc Lạc Thanh Đồng choáng váng một trận.

Ngay lập tức, dấu ấn ngôi sao sáu cánh xuất hiện trên đỉnh đầu phấn nộn chưa mọc lông của con thú nhỏ, một chút liền biến mất.

"Được rồi!"
Trong đầu cảm nhận được chính mình cùng con thú nhỏ đã thành lập liên hệ, Lạc Thanh Đồng vừa lòng ôm tiểu gia hỏa hướng đỉnh núi lao đi.

Còn nam nhân nằm nơi đáy vực kia, Lạc Thanh Đồng mới không lo lắng.

Nam nhân kia lợi hại như vậy, cho dù có hôn mê, bên trong sơn mạch Cửu Vu Sơn, cũng không có người hoặc thú nào có thể tổn hại được hắn.

Nhưng mà để phòng ngựa vạn nhất, lúc Lạc Thanh Đồng rời khỏi đỉnh núi, đã ở bốn phía bày ra một cái trận pháp ẩn nấp đơn giản, che khuất chỗ vực sâu.

Sau khi nàng rời đi một hồi, Dạ Thiên Minh tỉnh lại.

Hồi tưởng lại ký ức, Dạ Thiên Mình còn chưa kịp kinh ngạc khi thấy thương thế trên cơ thể mình vậy mà được áp chế xuống, trong đầu hắn còn hiện lên một màn Lạc Thanh Đồng cưỡng hôn hắn..