Mấy ngày sau, Sơ Xuân luôn bận rộn chuyện ở trường học, lúc nhận được cuộc gọi của Tạ Yến mới nhớ rằng mình đã nhờ anh một việc.

Sau khi hẹn gặp, Tạ Yến đi thẳng vào chủ đề, đưa một túi hồ sơ không niêm phong cho cô.

Lúc đầu, Sơ Xuân muốn anh giúp điều tra xem ba Sơ có ngoại tình hay không, không ngờ anh lần lượt tìm ra tất cả các bằng chứng cơ bản.

Trước khi xem, Sơ Xuân có thể thấy từ vẻ mặt của anh, mọi thứ tồi tệ hơn cô nghĩ rất nhiều.

Cũng giống như giải thích công việc kinh doanh, Tạ Yến nói cho cô biết từng phần tư liệu đã được phân loại.

Ba phần tư liệu là, ba Sơ, con gái ngoài giá thú, mẹ của con gái ngoài giá thú.

“Em hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt trước khi xem.”

Nghe anh trình bày xong, Sơ Xuân không khẩn trương đến mức không dám nhìn, đến lúc này, ngược lại dũng khí hơn, lật ra xem.

Trước khi ba Sơ kết hôn với mẹ Sơ, ông đã từng quen một người, sau khi chia tay cũng không rạch ròi, người phụ nữ kia mang thai giọt máu của ông.

Ba Sơ phát hiện thì luyến tiếc ruột thịt của mình phải chịu khổ bên ngoài, nhưng không muốn đưa về nhà phá hư gia đình, vì thế luôn lấy danh nghĩa trợ cấp cho học sinh nghèo, đương nhiên cung cấp chi phí sinh hoạt cho hai mẹ con họ.

Đứa trẻ lớn lên, chi tiêu cũng nhiều hơn, con gái ngoài giá thú muốn nhà muốn xe, còn muốn ra nước ngoài du học.

Trong nhà, chi tiêu tài chính chủ yếu do mẹ Sơ quản lý, ba Sơ không có lý do hợp lý nào để chi tiêu một khoản không có nguyên nhân, vì vậy không đồng ý. Hai mẹ con họ đương nhiên không chịu, tỏ vẻ muốn giằng co với ông cho cả đám chết chung.

Nguyên nhân của sự việc về cơ bản giống như Sơ Xuân đã đoán, nhưng Sơ Xuân không ngờ, đứa con gái ngoài giá thú là Trình Vãn Tĩnh.

Cô gái bắt chước những món đồ hằng ngày của cô khắp mọi nơi ngay từ đầu.

Trình Vãn Tĩnh cho rằng mình cũng là con ruột của ba Sơ, một chén nước nên được giữ thăng bằng, vì vậy cô ta theo đuổi sự bình đẳng về vật chất trong những năm gần đây.

Cho dù không thể về nhà họ Sơ, nhưng về chuyện ăn uống, quần áo, nhà ở, phương tiện đi lại, cô ta không thể kém hơn đứa em gái kia.

Sơ Xuân nắm chặt tay, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?

Phá hủy gia đình cô hay sao?

Hay muốn ba Sơ đưa mấy trăm vạn tiền cấp dưỡng, tặng xe thể thao cho đứa con ngoài giá thú và ra nước ngoài du học?

Loại chuyện này giống như một hố sâu không đáy, không thể lấp đầy, hiện tại cô ta muốn những thứ này, sau này sẽ càng đòi hỏi nhiều hơn.

Tạ Yến hỏi: “Mẹ em có biết chuyện này không?”

Sơ Xuân lắc đầu.

Mẹ cô làm sao biết được, có lẽ cũng chưa phát hiện chút manh mối nào.

Mẹ Sơ luôn tin tưởng ba Sơ, khi ông ra ngoài xã giao, bà gọi điện thoại chỉ vì quan tâm đến ông, không hề có ý tra hỏi, không ngờ bà tin tưởng như vậy mà đối phương lại phản bội hoàn toàn.

Sơ Xuân lo lắng nếu mẹ Sơ phát hiện thì cảm xúc sẽ suy sụp.

Trước đây mẹ gả cho ba Sơ, bà đã cãi nhau với gia đình, trình diễn cảnh thiên kim nhà giàu kiên quyết gả cho một chàng trai phá sản. Cũng may ba Sơ có chí tiến thủ, sau nhiều năm, không những sự nghiệp thành công, mà đối với vợ con cũng cực kỳ tốt. Đưa mẹ Sơ đi ra ngoài xã giao, trước mặt đông đảo đàn ông trung niên gia trưởng, ông gỡ thịt cua cho mẹ Sơ, cưng chiều như một cô bé, nhưng không ngờ, biết người biết mặt chứ không biết lòng.

“Em nói cho mẹ em biết sớm một chút.” Tạ Yến nhắc nhở, “Có lẽ sẽ liên quan đến kiện tụng, để mẹ em chuẩn bị tâm lý trước.”

Con ngoài giá thú có quyền thừa kế như con bình thường.

Nếu mẹ Sơ chẳng biết gì, mà tài sản lại bị chuyển đi từng bước thì sẽ không tốt đối với mẹ con cô.

Nghĩ cảnh hai mẹ con cô chẳng hay biết gì từ đầu đến cuối, bề ngoài quá ngọt ngào, nhưng sau lưng đầy rẫy những kế hoạch, Sơ Xuân cảm thấy buồn cho mẹ.

Sơ Xuân suy nghĩ trên đường về, làm thế nào để nói chuyện này với mẹ Sơ.

Về đến nhà, cô nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô mở rộng tầm mắt.

Trong phòng khách, ba Sơ dẫn một cô gái đến, đứng trước mặt mẹ Sơ.

“…… Xin lỗi vợ, tất cả đều là lỗi của anh. Đáng lẽ anh phải nói sớm hơn với em, nhưng sợ ảnh hưởng đến gia đình, khiến em không vui, cho nên kéo dài tới bây giờ.”

Ba Sơ ăn năn sám hối.

Cô gái bên cạnh ông cứ cúi đầu, không lên tiếng.

Bảo mẫu nhìn thấy Sơ Xuân trở về, vội bước tới, tỏ vẻ khó xử, nhẹ giọng gọi: “Đại tiểu thư.”

Sơ Xuân sửng sốt.

Đúng rồi, cô ta mới là đại tiểu thư của nhà này.

“Có chuyện gì?” Sơ Xuân hỏi.

“Tiên sinh nói đưa một người chị về cho cô.” Bảo mẫu cũng không biết nhiều, nói những gì mình vừa thấy, “Hiện giờ phu nhân đang tức giận, cô mau đi an ủi bà.”

Giọng nói bên này không hề nhỏ, ba Sơ và mọi người nhận ra, liếc nhìn về phía Sơ Xuân.

Cũng may đã biết trước, Sơ Xuân không quá ngạc nhiên, ánh mắt rơi vào Trình Vãn Tĩnh.

Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao khi gặp Trình Vãn Tĩnh trước đây, cô ta không có vẻ là học sinh nghèo, ngược lại chỉ kiêu ngạo, hóa ra đây là sự tự tin.

“Sơ Xuân, xin lỗi con.” Ba Sơ nhìn con gái nhỏ áy náy, “Ba có chuyện muốn nói với con.”

Chưa kịp dứt lời, mẹ Sơ đột nhiên lên tiếng: “Con gái, con tới đây.”

Sơ Xuân không do dự, lập tức đi đến bên cạnh mẹ.

Đôi mắt mẹ Sơ đỏ hoe, trông như đã khóc rất nhiều lần, lúc này nhìn thấy con gái, lại không kìm được nước mắt, vừa khóc vừa than thở về hành vi của ba Sơ.

Lấy danh nghĩa giúp đỡ học sinh nghèo, lén lút nuôi con gái ngoài giá thú.

Hiện tại còn muốn đưa về nhà, để con gái ngoài giá thú chia sẻ tất cả những gì Sơ Xuân có.

Sơ Xuân nhìn ba mình ở đằng kia.

Lúc này cô không nhìn thấy sự áy náy trên mặt ông, thay vào đó là sự tinh ranh và may mắn.

Chiều nay cô mới nhận được tài liệu điều tra từ thám tử tư, không thể tưởng tượng được, vừa về nhà đã thấy ba Sơ ra chiêu này trước.

Xem ra, ba Sơ rất cẩn thận, hẳn là nhận thấy được sóng gió, thay vì chờ Sơ Xuân cáo trạng, tốt hơn là nên tự mình nói trước.

【Mẹ, đừng khóc.】 Sơ Xuân rút khăn giấy ra, lau nước mắt cho mẹ, cười trêu chọc, 【Nếu khóc sẽ có nhiều nếp nhăn.】

Mẹ Sơ hít mũi.

Khi hai mẹ con bình tĩnh lại sẽ xử lý chuyện này.

Từ đầu đến cuối, ba Sơ thể hiện một điều.

Đứa trẻ vô tội.

Bất cứ cha mẹ nào cũng luyến tiếc máu thịt của mình, ông cũng là bất đắc dĩ.

“Anh nói đã có đứa bé trước khi kết hôn với em, em tin, nhưng.” Sau khi mẹ Sơ ổn định cảm xúc, suy nghĩ rất rõ ràng, “Em muốn hỏi anh một chuyện.”

Ba Sơ: “Chuyện gì?”

“Anh và mẹ của cô ta có qua lại sau lưng em hay không.”

“Làm sao có khả năng, anh……”

“Anh chỉ nói có hay không.”

“Không có!”

Quyết định nhanh chóng, ba Sơ cho thấy vấn đề mấu chốt.

Sơ Xuân và Trình Vãn Tĩnh đang ngồi đối mặt nhau, có biểu cảm gần như giống nhau trên gương mặt.

Mẹ Sơ có vẻ tin, gật đầu, “Ừ, em biết rồi.”

Ánh mắt ba Sơ hiện lên niềm hy vọng: “Vợ!”

Bầu không khí hơi dịu đi một chút, nhưng không có nghĩa kết thúc, mẹ Sơ chậm rãi đứng dậy, nói rằng mình đau đầu, kêu bảo mẫu đỡ bà đi lên lầu nghỉ ngơi.

Sơ Xuân nhanh chân theo sau, không quay đầu lại nhìn người cha đang gọi cô trong phòng khách, coi như hai người bọn họ là dư thừa.

Sau khi đóng cửa phòng, Sơ Xuân do dự.

Cô cần phải nói cho mẹ biết, vừa nãy ba Sơ nói dối.

Tài liệu điều tra riêng cho thấy, ba Sơ và mẹ của Trình Vãn Tĩnh vẫn còn liên lạc.

Hai người thậm chí còn vào khách sạn.

“Lại đây.” Mẹ Sơ vẫy tay với con gái, gượng cười, “Con có chuyện muốn nói với mẹ phải không.”

Sơ Xuân gật đầu.

“Mẹ biết ba con nói dối.” Không đợi Sơ Xuân nói, mẹ Sơ đã hiểu rõ, “Ông ấy luôn nói dối mẹ.”

Sơ Xuân sửng sốt.

Vì sao khi nãy không chọc thủng.

“Mẹ không thể để ông ấy và hồ ly tinh lợi dụng, hiện tại chủ yếu tính toán việc phân chia tài sản trong nhà.” Mẹ Sơ khẽ vuốt tóc Sơ Xuân, “Cũng may, mẹ đã chuyển cổ phần bất động sản vào tên con, chút nữa mẹ sẽ liên lạc với ông ngoại và các cậu của con để nhờ giúp đỡ.”

Sơ Xuân ngạc nhiên trước sự bình tĩnh vào lúc này của mẹ.

Cô lo lắng mẹ luôn sống trong nhung lụa, gặp đả kích như vậy sẽ không gượng dậy nổi, không ngờ chỉ đồng ý bề ngoài, thực tế là tìm cách đối phó.

“Sơ Sơ.” Ánh mắt mẹ Sơ thương tiếc, “Con phải mạnh mẽ lên.”

Sơ Xuân kinh ngạc, không phải cô nên là người nói những lời này sao.

Cô ôm mẹ, sau đó ra hiệu:【Mẹ cũng vậy nha.】

Một lúc sau, mẹ Sơ hạ quyết tâm, “Có lẽ ba con muốn Trình Vãn Tĩnh thay thế vị trí của con.”

Thay thế vị trí của cô……

Là để cô từ “đại tiểu thư” thành “nhị tiểu thư”, hay là thay thế về mặt tài sản.

Về chuyện tài sản, cô không có gì để lo lắng, cô sẽ không ăn xài phung phí, hơn nữa nếu cô nhớ không lầm, nhà ông ngoại có vẻ giàu hơn nhà họ Sơ……

Sơ Xuân vốn không hiểu ý của mẹ.

Cho đến khi nhìn thấy Trình Vãn Tĩnh.

Đôi dép trên chân cô ta giống hệt đôi của Sơ Xuân.

Vali trong tay cũng cùng nhãn hiệu mà Sơ Xuân dùng trước đây, do ba Sơ mang từ nước ngoài về, lúc trước nói là phiên bản giới hạn duy nhất, Sơ Xuân luôn quý trọng nó, nhưng không ngờ đều là lời nói dối.

“Em gái.” Trình Vãn Tĩnh không xấu hổ chút nào, hào phóng gọi cô, tỏ vẻ thân mật, “Nghe nói phòng của em rất đẹp, có thể dẫn chị đi xem được không?”

Xem xong rồi chiếm cho riêng mình hay sao.

Sơ Xuân không trả lời, lập tức đi về phía trước.

Lúc lướt qua vai, Trình Vãn Tĩnh duỗi một cánh tay ra cản đường cô.

“Có vẻ như em không hài lòng với sự tồn tại của chị.” Trình Vãn Tĩnh khẽ nâng khuôn mặt trang điểm khéo léo, kiêu ngạo tựa như mình là công chúa, “Chúng ta có quan hệ huyết thống, em không cảm thấy áy náy hay sao.”

Dừng một chút, giọng nói của cô ta tăng lên, “Từ nhỏ em ở đây ăn ngon mặc đẹp, đi du lịch khắp thế giới, chị chỉ có thể chui rúc trong căn nhà thuê chưa đến mười mét vuông, giặt quần áo bằng nước lạnh.”

Sơ Xuân nắm chặt tay.

Không thể nói, thậm chí không thể cãi nhau với người khác.

Cô dùng di động dịch ra một giọng nữ máy móc lạnh lùng: “Không phải giặt quần áo của tôi, tôi cần gì áy náy.”

Trình Vãn Tĩnh cười nhạo: “Nếu không tại em, chị mới là đại tiểu thư của nhà này.”

Mọi thứ mà Sơ Xuân được hưởng đều là của cô ta Trình Vãn Tĩnh.

Cô ta sẽ không đợi đến lúc lớn mới được ba Sơ để ý.

Khi còn nhỏ cũng không cần ghen tị với quần áo mới của người khác.

Sơ Xuân không khỏi cảm thấy buồn cười, hình như Trình Vãn Tĩnh không hiểu một điều, nhà họ Sơ có được thành tựu như hiện tại là bởi vì có sự giúp đỡ của gia đình bên ngoại của Sơ Xuân. Nếu không, với thân phận thế hệ nhà giàu thứ hai đã phá sản của ba Sơ, rất khó để lật lại, có sống với hai mẹ con của Trình Vãn Tĩnh cũng chưa chắc hạnh phúc.

Trình Vãn Tĩnh cho rằng cô ta sống khổ cực là tại vì đứa em gái này.

“Cho dù thế nào, từ giờ trở đi, chị muốn lấy hết tất cả đồ của em.” Trình Vãn Tĩnh kiêu hãnh, cười tươi như hoa, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, “Bao gồm, người đàn ông của em.”

Con ngươi của Sơ Xuân đột nhiên run lên.

Cô chợt hiểu ra, mẹ nói ba Sơ muốn thay thế cô, là để Trình Vãn Tĩnh thay thế cô kết hôn với nhà họ Tạ.



Trong khoảng thời gian này, bầu không khí ở nhà họ Sơ rất nặng nề.

Sơ Xuân lại nhận được liên lạc chủ động của Tạ Yến, vẫn là chuyện ba Sơ.

Tin nhắn anh gửi cho cô ngắn gọn và đơn giản:【Tôi có thứ này cho em, ra ngoài gặp mặt.】

Theo thông tin thám tử tư cung cấp, chắc anh biết ba Sơ bị ép buộc phải đưa con gái ngoài giá thú về nhà, tình hình nhà họ Sơ không lạc quan, vì vậy anh điều tra thêm thông tin khác về ba Sơ.

Trước khi đến gặp anh, Sơ Xuân đã thử nhiều màu son, tâm trạng rất lo lắng.

Hai người hẹn ở quán cà phê gặp nhau lần trước. Sau khi gặp mặt, Tạ Yến đi thẳng vào chủ đề.

“Đây là bằng chứng ba em chuyển tài sản.”

Trước mắt Sơ Xuân xuất hiện nhiều tư liệu.

Một người đàn ông trung niên có sự nghiệp thành công không ngốc, đương nhiên sẽ tìm mọi cách để giữ lợi ích cho bản thân.

Ba Sơ mua nhà, xe, và đủ loại trang sức cho con gái ngoài giá thú.

Chuyển tài sản cho con trong thời kỳ hôn nhân không được coi là chuyển nhượng tài sản, nhưng Trình Vãn Tĩnh không có trong sổ hộ khẩu của nhà họ Sơ, lại bởi vì thân phận đặc biệt, dựa vào những tờ giấy bằng chứng này, cô vẫn có thể đánh nhau với ông về mặt pháp lý.

Sơ Xuân không ngờ anh quan tâm đến vấn đề này, cô cảm ơn rất nhiều, cô sẽ giao nó cho mẹ, đến lúc đó ông ngoại sẽ có tính toán.

Cô cẩn thận lấy ra một tấm thẻ, đưa cho anh.

“Đây là cái gì?” Tạ Yến hỏi.

【Trả anh tiền thuê thám tử tư.】 Cô đáp.

Anh nhíu mày.

Sơ Xuân chuyển ngữ giải thích: “Cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp em lần này, nhưng em không thể bắt anh trả tiền.”

Cô trịnh trọng đẩy thẻ thù lao về phía trước, “Anh nhất định phải nhận, nếu không em rất xấu hổ đã làm phiền anh giúp.”

“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Tạ Yến không nhận thù lao, “Em làm như vậy giống như tôi phụ trách làm việc cho em.”

【Không phải ——】

Làm sao cô có ý như vậy được.

Sơ Xuân nóng lòng muốn giải thích, Tạ Yến đã giơ tay, đẩy tấm thẻ trở lại, “Em cất tiền đi.”

“Nhưng mà……”

“Để dành mua kẹo ăn.”

“……”

Mong muốn được lý luận của Sơ Xuân với anh lập tức biến mất.

Bọn họ chưa kết hôn, cô không nên sử dụng tiền của anh.

Hơn nữa, đột nhiên xuất hiện một người chị, rất có thể phá hủy mối quan hệ của bọn họ.

Nghĩ tới những lời của Trình Vãn Tĩnh, Sơ Xuân cảm thấy rất bất an.

Cô biết, Trình Vãn Tĩnh nói được thì làm được.

Từ nhỏ đến lớn đều bắt chước cô, nói là làm, chắc sẽ lấy số di động của Tạ Yến từ chỗ ba Sơ để quyến rũ anh.

“Em có thể hỏi anh một chút được không.” Sơ Xuân ngập ngừng chuyển ngữ: “Gần đây anh có nhận được cuộc gọi của người phụ nữ xa lạ nào không?”

Tạ Yến: “Có.”

“Ai?”

“Không quen nên cúp máy.”

Anh không trả lời điện thoại của người lạ, cả đàn ông lẫn phụ nữ, sẽ không lãng phí thời gian vào những cuộc giao tiếp vô bổ.

Sơ Xuân nghĩ, đây xem như là ưu điểm của người có tính lạnh nhạt.

Không biết sau này Trình Vãn Tĩnh có tìm cơ hội để quấy rối không.

Sơ Xuân do dự, “Sau này, nếu cô ta gọi nữa, anh có thể tiếp tục cúp máy được không.”

Thấy anh không nói gì, cô cúi đầu, trông như tập trung vào lời nói, nhưng thật ra mất tự tin, “…… Nếu anh cảm thấy yêu cầu này quá đáng, thì cứ coi như em chưa nói.”

Cho dù có danh nghĩa là hôn thê, cô cũng không thể yêu cầu anh làm chuyện này.

“Có thể.” Tạ Yến nhanh chóng đồng ý, “Nhưng hãy cho tôi một lý do.”

“Nếu không có lý do, anh sẽ nhận điện thoại phải không?”

“Ừm.”

“Em…… không có.”

“Vậy lần sau tôi sẽ nhận.”

“……”

Cô ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt, mấp máy môi từ chối: 【Đừng.】

Tới tới lui lui thật lâu cũng không thấy cô nói ra lý do.

Tạ Yến không trêu cô nữa, nhẹ giọng nói: “Em cứ nói thẳng là em ghen không được sao?”

Ghen?

Đúng là hơi chua xót.

Nhưng nếu người này nhìn ra được là cô đang ghen, tại sao còn nói thẳng vào mặt như vậy.

Sơ Xuân có chút gấp gáp: 【Anh biết mà anh còn hỏi.】

Tạ Yến: “Không biết, vừa rồi tôi đoán mò thôi.”

“……”

Đoán mò quỷ quái gì.

Cô xuýt nữa đã tin anh.

Trước khi anh nói, cô không nghĩ đến hai chữ ghen tuông, chỉ cảm thấy sự tồn tại của Trình Vãn Tĩnh rất khó xử, nếu anh nhận một cuộc gọi của phụ nữ sẽ khiến cô mất cảm giác tự tin và an toàn.

Anh lại là người đưa ra định nghĩa về ghen trước.

Không thể phát ra âm thanh, không thể tranh cãi với anh, Sơ Xuân chỉ âm thầm oán giận: 【Đàn ông toàn là kẻ xấu xa.】

Vốn đang cúi đầu mấp máy môi oán giận, không ngờ Tạ Yến ngồi đối diện nhìn thoáng qua đã biết cô nói gì, “Em đang nói về tôi à?”

Sơ Xuân sửng sốt, quả nhiên bị anh phát hiện.

“Lúc trước em viết thư tình cho tôi, rõ ràng không phải như thế.” Tạ Yến nói một cách chậm rãi, “Em nói, tôi là dòng chảy ấm áp của Đại Tây Dương, là ngân hà lộng lẫy, là một nửa thế giới của em.”

Sơ Xuân: “……” Cô đã từng viết như vậy à.

Kẻ xấu xa và dòng chảy ấm áp của Đại Tây Dương cách nhau vạn dặm.

Nhìn anh hỏi tội, Sơ Xuân vốn dĩ rất chột dạ, đột nhiên, trong đầu xuất hiện một câu hỏi khác.

Chẳng phải người này đã hứa với cô rằng anh sẽ không đọc thư tình hay sao?