Rời An Thành đã lâu, Sơ Xuân dựa vào điều hướng mới tìm được điểm hẹn bữa tối, khu vực này phồn hoa, dãy phía trước của bãi đậu xe toàn siêu xe trăm vạn.

Sơ Xuân vừa bẻ tay lái, vừa tìm chỗ đậu xe, vừa trò chuyện: “Tinh Lâm, tôi tới rồi, anh báo số phòng cho tôi.”

Giọng nam lười biếng: “Anh đón cô.”

“Không cần ——”

Tuy nói thế, sau khi Sơ Xuân xuống xe vẫn nhìn thấy một chàng trai cao gầy đứng ở cửa, ăn mặc giản dị, đội mũ lưỡi trai màu đen, vẫy tay về phía cô.

Sau khi đi qua, Sơ Xuân mỉm cười: “Xin lỗi, đã tới muộn.”

“Khách sáo với anh làm gì, đi thôi.” Tạ Tinh Lâm vỗ lưng cô, đưa cô vào trong.

Bọn họ đúng là không cần khách sáo.

Dù sao cũng là bạn tốt của nhau.

Ba năm trước, Sơ Xuân vừa tới Mỹ, ở nước ngoài cô đơn buồn chán, nhà họ Vương còn hạn chế tự do ở một mức độ nhất định, cô không thể chạy lung tung, chỉ có thể ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài bệnh viện.

Vào thời điểm đó, Tạ Tinh Lâm đánh nhau với người da đen nên anh cũng bị hạn chế ở bệnh viện, ở bên cạnh phòng của Sơ Xuân. Tạ Tinh Lâm sợ không thấy người ngoài, nghe nói là cô gái đến từ Trung Quốc nên tới bắt chuyện, kể nhiều thành tích vĩ đại sinh động như thật. Sau khi nói xong, anh phát hiện cô không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt tròn xoe như trái nho đen nhìn anh.

Hóa ra là người câm.

Khác với những cô gái mà Tạ Tinh Lâm biết trước đây, Sơ Xuân trầm tính, ngoan ngoãn. Tuy không phát ra tiếng, nhưng mỗi ngày đều thích cười, đôi mắt trong veo giống trẻ con, nụ cười tươi tắn vô cùng trong sáng và xinh đẹp.

Sau này Tạ Tinh Lâm mới biết, thật ra lúc đó Sơ Xuân không hề vui vẻ, có thể nói là rất buồn, bởi vì đang ở trong tình trạng vừa chữa bệnh vừa thất tình. Cô thích cười, vì không muốn người nhà lo lắng.

Một cô gái thành thật và ngoan ngoãn như vậy, cho Tạ Tinh Lâm 500 năm nữa cũng sẽ không tùy tiện trêu chọc.

Nhưng sau khi xuất viện, Tạ Tinh Lâm bất ngờ nhận được cuộc gọi của Sơ Xuân.

Cô có thể nói, hơn nữa còn hỏi anh, có nơi nào thú vị gần đó không.

Đây coi như hỏi đúng người. Từ nhỏ đến lớn, trời mưa gió cỡ nào cũng không trì hoãn Tạ Tinh Lâm ăn nhậu chơi bời, củng cố thiên hạ. Lúc ấy anh mê lướt sóng, nhưng anh không giới thiệu cho cô môn thể thao nguy hiểm như vậy, nên đã tổ chức cho bạn bè đi du lịch tới vùng địa cực.

Theo lẽ tự nhiên, hai người dần dần quen thuộc.

Tạ Tinh Lâm mê chơi bẩm sinh, kiêu ngạo và bạc tình, xung quanh có không ít bạn gái, nhưng chưa từng thấy anh có tình yêu lớn hoặc rung động thật sự, sự xuất hiện của Sơ Xuân coi như là bước ngoặt trong cuộc đời anh. Cho tới nay, điều khiến anh ấn tượng nhất là lần bọn họ gặp một trận tuyết lở khi đang trượt tuyết ở một ngọn núi rất nhiều tuyết. Tất cả bạn bè của anh đều chạy trốn, anh cứu người nên bị chôn trong tuyết. Khi tỉnh lại thì thấy chỉ có Sơ Xuân giống chú chim cánh cụt bị đông lạnh ở bên cạnh anh.

Cô đút thức ăn và nước cho anh, để anh giữ sức chờ giải cứu.

So với những năm trước, lần đó không tính là nguy hiểm. Dù biết rất rõ, cho dù là người khác, cô gái này cũng sẽ làm như vậy, nhưng Tạ Tinh Lâm vẫn không ngăn được sự dịu dàng phủ đầy bụi hơn hai mươi năm của anh tan biến như tuyết.

Sau đó bọn họ đến rất nhiều nơi với những người bạn khác, vui chơi và hưởng thụ tuổi trẻ.

Vốn tưởng rằng có thể tiếp tục thoải mái như vậy, nhưng trước đó không lâu, Sơ Xuân nói với Tạ Tinh Lâm rằng cô phải về nước.

Trước đây cô có về Hải Thành thăm người thân, nhưng lần này có lẽ sẽ ở lại trong nước, người nhà hy vọng cô có thể ổn định lại.

Nghe cô nói sẽ không trở lại, Tạ Tinh Lâm buồn rầu uống rượu hai ngày, đưa ra một quyết định mà chính anh cũng không thể tưởng tượng được —— ma xui quỷ khiến anh cũng về nước, lý do là để thăm người thân.

Trở về vài ngày, Tạ Tinh Lâm mới biết, Sơ Xuân vốn nên ở Hải Thành cũng đang ở An Thành, vì thế hẹn gặp cô.

Nhà hàng Nhật là do một ông chủ người Tokyo mở, chủ yếu hướng tới những người có chi tiêu cao, đầu bếp hàng đầu sử dụng nguyên liệu theo mùa để nấu ăn tại chỗ, mất nhiều thời gian, để cho người giàu có cơ hội nói chuyện.

Vào chỗ ngồi trong phòng riêng, Tạ Tinh Lâm lên tiếng trước: “Nếu biết cô ở An Thành, anh đã gặp cô từ lâu rồi.”

Sơ Xuân khẽ cười, “Tôi cũng không biết anh là người An Thành.”

Những gì hai người biết về nhau chỉ đơn thuần là danh tính ở Mỹ.

Tạ Tinh Lâm chỉ biết nhà của Sơ Xuân ở Hải Thành.

Còn Sơ Xuân biết rất ít về anh, hoặc nên nói là, bởi vì có quá nhiều con cháu của gia đình có tiền có thế trong nhóm, mỗi khi mọi người tụ tập, không ai hỏi rõ gốc gác của đối phương.

Nếu không nhờ lần trước nói chuyện phiếm, Sơ Xuân tự nói vị trí, bọn họ còn không biết hai người đều ở cùng thành phố.

“Tuy anh là người An Thành.” Tạ Tinh Lâm nói, “Nhưng anh không biết nơi này.”

Sơ Xuân tò mò: “Anh đi Mỹ từ nhỏ hay sao?”

“Ừm.”

“Vì sao? Anh đành lòng rời bỏ gia đình à?”

“Chuyện này……”

Tạ Tinh Lâm không nhớ rõ chuyện xảy ra từ lâu, chỉ biết trong khoảng thời gian cha mẹ ly hôn, trong nhà lục đục, ông nội còn tự tiện quyết định phải đính hôn cho anh theo đề nghị của ba anh, vì thế anh thoát khỏi An Thành trong thời gian sớm nhất.

Tựa như một chú chim tự do, sau khi bay đi thì không muốn trở về.

“Đừng nói chuyện quá khứ nữa, nói về kế hoạch tương lai đi.” Tạ Tinh Lâm hơi xoay người để dễ nhìn Sơ Xuân, “Người nhà cô có ép cô kết hôn hay không?”

“Đừng nói nữa.” Sơ Xuân uống một ngụm đồ uống trước khi ăn, “Lúc mới vừa về Hải Thành, ông ngoại đã thúc giục tôi kết hôn.”

“Vậy là tốt rồi.”

“?”

“Ý anh là, hành động ép kết hôn không tốt.” Nhưng nếu cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, ném lên đầu anh thì thật là tuyệt.

Tạ Tinh Lâm rất tự tin vào bản thân.

Qua vài năm quan sát, bạn nam thân nhất của Sơ Xuân chỉ có anh, người duy nhất có thể coi là tình địch chính là nam thần ánh trăng sáng trong lòng cô, nhưng dựa theo lời của chú hai, thích mười mấy năm mà không ở bên nhau, tương lai càng không có khả năng.

Nhân lúc Sơ Xuân đi toilet, Tạ Tinh Lâm gọi điện thoại cho Tạ Yến.

Tạ Tinh Lâm: “Chú hai, chú biết chỗ nào bán hoa ở An Thành không?”

Lúc đó Tạ Yến đang ăn với Vệ Chuẩn trong một phòng khác cách bọn họ không xa.

Tạ Yến nhìn Vệ Chuẩn hỏi: “Cậu biết chỗ nào bán hoa không?”

“Cậu đã thông suốt?”

“Tinh Lâm hỏi.”

Vệ Chuẩn biết các tiệm bán hoa ở An Thành, dù sao mỗi ngày lễ đều tặng Lộ Dao một bộ mỹ phẩm và đủ loại hoa.

Anh kể tên vài tiệm đủ lớn, có thể đặt hoa với số lượng lớn.

Sau đó, Vệ Chuẩn lại thở dài: “Cháu trai của cậu còn biết tặng hoa để tỏ tình, cậu chẳng có gì.”

Tạ Yến liếc anh, không phản ứng, báo địa điểm mà Vệ Chuẩn nói cho Tạ Tinh Lâm.

Tạ Tinh Lâm: “Dạ, cháu biết rồi, cảm ơn chú hai.”

Tạ Yến: “Cháu định tặng hoa để tỏ tình à?”

“Lễ Tình Nhân sắp tới rồi, lên kế hoạch trước.”

“Tốc độ rất nhanh.”

“Dù gì cũng có tình địch ánh trăng sáng.”

“Vậy cháu có tự tin để cạnh tranh không?”

“Đương nhiên là có.” Tạ Tinh Lâm cười nhạt, “Trước đây, tên khốn đó đã làm cô bé của cháu tổn thương sâu sắc. Cháu không chỉ có lòng tin thừa dịp chen vào, nếu anh ta không biết xấu hổ mà dám xuất hiện, cháu còn có tự tin đánh anh ta một trận.”

Sau khi nghe xong, Tạ Yến nhìn điều hòa trung tâm phía trên, nhiệt độ phòng không thấp, sao đột nhiên cảm thấy lạnh muốn hắt xì.

Có thể do dị ứng với mùi hoa ở đây, Tạ Yến đi ra ngoài hít thở không khí.

Lúc này, Sơ Xuân đang đi về phía anh.

Hai người ăn ý nhìn nhau.

Sơ Xuân hỏi trước: “Sao anh ở đây?”

Tạ Yến: “Đi ngang qua.”

“Ồ.”

“Ừm.”

“……”

“……”

Quả nhiên, không có gì để nói giữa hai người bọn họ.

Sơ Xuân chỉ tay về một hướng và hỏi: “Bạn em ở trong phòng kia, anh có muốn gặp không?”

Tạ Tinh Lâm không phải là kiểu người hướng nội, thoải mái hào phóng, thích xã giao, vì vậy anh không ngại quen biết nhiều người.

Nhưng Tạ Yến không có ý định kết bạn nên từ chối: “Không.”

“Ừm.” Sơ Xuân không miễn cưỡng, “Em vốn muốn giới thiệu bạn tốt của mình cho anh ấy.”

“Cậu ấy không muốn nhưng tôi muốn ——”

Lúc này, không biết Vệ Chuẩn nhảy ra từ đâu, ung dung đứng trước mặt hai người, đút tay vào túi quần, thản nhiên và tùy ý, “Đi nào, làm quen nhau.”

“Vậy cậu đi đi.” Tạ Yến vô cảm bỏ lại một câu.

Vệ Chuẩn buồn bực nhìn theo.

Sao tổ tông lại không vui nhỉ.

Chẳng lẽ chỉ có mình anh muốn biết người được gọi là bạn nam của Sơ Xuân là thần thánh ở nơi nào hay sao.

“Anh Yến?” Vệ Chuẩn đi tới hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.”

“Chậc chậc, cậu đang ghen, tớ liếc mắt là nhìn ra liền.”

Sắc mặt Tạ Yến bình tĩnh, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Hiện tại những gì ngập tràn trong đầu anh là lời Sơ Xuân vừa nói “bạn tốt của em”.

Anh trở thành bạn tốt của cô từ khi nào?



Sau khi hai người rời đi, Sơ Xuân bẻ ngón tay tính toán, sao lúc nào Tạ Yến cũng tình cờ đi ngang qua.

Lần đầu tiên là một sự trùng hợp, lần thứ hai có thể, lần thứ ba này đi ngang qua…… Có phải thật sự đi ngang qua hay không.

Nghĩ đi ngẫm lại, Tạ Yến không có khả năng theo dõi cô tới chỗ này, có lẽ do cô nhắc nhở, nên anh muốn đến nhà hàng này để nếm thử.

Lúc Sơ Xuân đang định đi, một vật cứng bay ngang tới, đập thẳng vào ót cô.

Cơn đau ập đến, cô giơ tay lên che theo bản năng, quay đầu lại nhưng không thấy hung thủ đâu, chỉ nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con.

Nằm trên mặt đất là một khẩu súng đồ chơi của trẻ con.

Cô nhặt lên, thấy rất nặng, chẳng trách đập đau như vậy.

Sơ Xuân xoa đầu, không biết vết thương thế nào, cũng không tìm thấy hung thủ, chỉ có thể giao đồ chơi cho người phục vụ cất giữ, nghĩ Tạ Tinh Lâm còn đang đợi cô nên đi ăn trước.

Bầu không khí ở bên cạnh Tạ Tinh Lâm sẽ không bao giờ tẻ ngắt, đây cũng là một trong những lý do anh nổi tiếng với các cô gái.

Sơ Xuân vui vẻ ăn uống và trò chuyện với anh, không hiểu sao lại nghĩ tới Tạ Yến.

Hai người bọn họ có nét hơi giống nhau, nhưng dễ bị bỏ qua bởi vì phong cách khác nhau, hơn nữa, tính nết của hai người cũng chênh lệch rất nhiều.

Đến chiều, Sơ Xuân phát hiện cục u trên đầu mình dường như càng ngày càng nghiêm trọng.

Lúc đầu sờ vào thấy nhẵn, sau khi ăn với Tạ Tinh Lâm xong, cảm giác hơi phồng lên, về nhà sờ nữa thì chỗ đó phồng to hơn.

Cô sẽ không bị chấn động não chứ.

Đúng lúc tối nay cô phải dẫn người đến bệnh viện của ba, sẵn tiện kiểm tra luôn.

Bác sĩ nói nếu chỉ bị đồ chơi đập trúng thì không có vấn đề gì, nếu lo lắng thì có thể kiểm tra trước, mấy ngày nữa mới có kết quả.

10 giờ tối, xử lý xong chuyện ở bệnh viện, Sơ Xuân tự lái xe về nhà.

Cô cầm túi thuốc trên tay, vừa xuống xe đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Sơ Xuân.”

Sơ Xuân quay đầu lại, nương theo đèn đường nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của đàn ông.

Tạ Yến mặc sơ mi trắng, áo khoác đen, vai rộng eo hẹp, dáng người thẳng như cây tùng, đứng ở cửa nhà cô, trông như đang đợi ai đó.

Sơ Xuân đi tới, ngập ngừng hỏi: “Anh lại đi ngang qua à?”

“……”

Lần này thật trùng hợp, xuất hiện ở cửa nhà cô.

“Tôi tìm em có chút việc.” Tạ Yến nói.

Cho dù có việc hay không, cho dù đi ngang qua, Sơ Xuân cũng không thể để mặc người ta ở ngoài, mời anh vào phòng khách, cô đi nấu nước.

Đây là lần thứ hai Tạ Yến tới đây.

Anh ngồi trên sô pha, lơ đãng nhìn xung quanh.

Trong lúc vô tình, phát hiện tờ giấy mình để lại lần trước còn ở trên bàn trà.

Phía trên phủ một ít…… vụn bánh quy.

Cô lấy tờ giấy có ghi số của anh làm giấy ăn?

Sau khi nước sôi, Sơ Xuân đi ra, hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh tìm em có chuyện gì?”

Tạ Yến vốn chỉ muốn để lại số cho cô.

Lần trước anh để lại số cho cô nhưng không lưu số của cô.

Nghe cô hỏi một cách chính thức, nghĩ đến tờ giấy mình để lại bị sử dụng như giấy vụn, Tạ Yến hơi bực bội, nhưng bề ngoài rất bình tĩnh, “Không có gì to tác.”

“Đó là cái gì?”

Sơ Xuân vừa hỏi vừa mở túi thuốc, lấy ra thuốc Vân Nam màu trắng bên trong.

Tạ Yến chú ý tới thuốc này, “Em bị thương à?”

“Vô tình va vào đầu.”

“Nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng.”

Sơ Xuân sờ s0ạng, không cẩn thận đụng mạnh, đau đến nổi cô rút tay lại theo bản năng.

Còn nói không nghiêm trọng?

Tạ Yến đứng dậy, lập tức đi tới, không đợi cô cho phép, ngón tay thon dài đã vén mái tóc dài của cô ra.

Ở góc trên bên trái của đầu có một khối u, không lớn không nhỏ, hơi đỏ.

Tạ Yến chậm rãi thả tóc cô xuống, nhíu mày, “Đi bệnh viện chưa?”

“Đi rồi.” Sơ Xuân gật đầu, “Mấy ngày nữa sẽ có kết quả, chắc không sao.”

“Tại sao lại bất cẩn như vậy?”

Cô mím môi, không biết trả lời thế nào, cúi đầu im lặng.

Trước kia anh cũng quan tâm đến cô như vậy, khiến cô thường ngộ nhận rằng mối quan hệ của bọn họ là thân mật.

Bây giờ, cô chỉ coi đây là mối quan tâm bình thường.

Tạ Yến không biết cô đang suy nghĩ gì trong lòng, duỗi tay ra, “Đưa thuốc cho tôi.”

Sơ Xuân sửng sốt, bình xịt trong tay đã bị anh lấy mất.

Tạ Yến đứng ở bên người cô, thân hình cao lớn, che hết ánh sáng chiếu vào cô từ trên cao, bóng đen bao phủ cô, mơ màng âm thầm.

Sơ Xuân cảm giác được đầu ngón tay ấm áp của anh vòng vòng trên đầu mình, thần kinh không khỏi căng thẳng, anh đang phun thuốc cho cô hay sao.

“Để em tự làm……” Cô cố gắng từ chối.

Trên đầu là giọng nói trầm thấp của người đàn ông ra lệnh: “Đừng nhúc nhích.”

Muốn trách thì trách cục u cố tình mọc trên đầu, cho dù dựa vào gương thì mình cũng không thể phun thuốc dễ dàng, Sơ Xuân đành phải đứng yên, thành thật chờ anh phun thuốc xong.

Đại khái sợ cô đau, anh phun thật chậm, lúc thu tay lại, động tác cũng rất nhẹ, khẽ vuốt tóc rối giữa các ngón tay.

Xong việc, Sơ Xuân nói lời cảm tạ: “Cảm ơn anh.”

Ngón tay thon dài của Tạ Yến nắm chai thuốc, nhìn cô thật sâu.

Sơ Xuân bị nhìn đến nổi chột dạ: “Sao vậy, trông em kỳ quái lắm hở?”

“Không kỳ quái.” Tạ Yến nói chầm chậm, thấy cô muốn giơ tay sờ cục u trên đầu, kịp thời nắm cổ tay cô, chặn lại, “Đừng sờ lung tung.”

Dùng tay sờ sẽ tăng khả năng nhiễm trùng.

Sơ Xuân đành phải hứa không lộn xộn, nhưng trong lòng vẫn thấy lạ, “Thật sự không kỳ quái à?”

Tạ Yến gật đầu: “Tôi cảm thấy em thế này rất đáng yêu, hơi giống ——”

“Giống cái gì?”

“Nếu bên phải có thêm một cục u thì hơi giống Na Tra nhỏ.”

“……”

Vậy mà nói không kỳ quái???

—— Còn anh giống Na Tra lớn đó.

Sơ Xuân phát hiện không phải anh nói giỡn mà là nghiêm túc so sánh, tâm trạng vốn không tốt bởi vì cục u trên đầu, lúc này càng tệ hơn.

Cô không còn kiên nhẫn, hét lên: “Tạ Yến.”

“Ừm.”

“Đi ra ngoài.”

“……”

Với lý do đã quá muộn, không nên ở đây lâu, sau khi đuổi khách về, tâm trạng của Sơ Xuân cũng không được bình tĩnh.

Cô rầu rĩ soi gương.

Cục u đó đúng là hơi kỳ lạ và buồn cười.

Có vẻ như phải đội mũ mỗi ngày để đi ra ngoài.

Ngày hôm sau ——

Sơ Xuân nhìn thấy một chiếc xe tải chuyên nghiệp của một công ty chuyển nhà đang đậu trước biệt thự bên cạnh.

Hàng xóm mới à.

Cô bước ra, vốn dĩ chỉ tò mò nhìn xung quanh một chút.

Không ngờ lại thấy chiếc xe quen thuộc, và một người quen thuộc.

Cô định giả vờ không nhìn thấy, chuẩn bị quay đầu thì đã muộn.

Tạ Yến đã phát hiện ra cô.

Lần này không phải tình cờ đi ngang qua chứ?

Sơ Xuân đành phải làm bộ đi tới chào, nhìn nhân viên chuyển nhà phía trước, không quá tin nên hỏi, “Anh đang chuyển nhà hở?”

Tạ Yến không phủ nhận.

“Anh ở chỗ đó không thoải mái hay sao?” Sơ Xuân uyển chuyển hỏi, “Không cần chuyển nhà.”

Dọn thì dọn, vì sao dọn đến bên cạnh cô?

Cô nhớ tiểu khu mà anh ở không những xa hoa mà còn tuyệt đẹp, vị trí cũng tốt hơn bên này.

Biệt thự bên cạnh cô là nhà chị em, cách nhau tương đối gần, nếu không đóng cửa và cửa sổ, buổi tối nghe nhạc hơi lớn một chút đều bị nghe thấy. Dù theo quan điểm thoải mái hay đầu tư, dọn đến đây thật sự không có lời.

Tạ Yến nhìn vào mắt cô, bình tĩnh hỏi, “Đầu em không phải bị thương hay sao?”

Sơ Xuân: “Chuyện này không liên quan đến việc anh chuyển nhà phải không?”

Tạ Yến: “Tôi có thể ở gần em chút.”

Sơ Xuân: “Vậy anh chuyển đến đây là vì muốn mỗi ngày quan sát cận cảnh cục u trên đầu em hở?”

Tạ Yến đương nhiên không có hứng thú và thời gian rãnh rỗi thế này.

Một lúc lâu sau, anh trả lời: “Tôi không yên tâm về em.”

Không biết sao, Sơ Xuân cảm thấy câu nói vừa rồi của anh “Tôi không yên tâm” không phải cố tình hay nói đùa, hoàn toàn xuất phát từ suy nghĩ nội tâm của trai thẳng.

Đương nhiên cũng có thể là cô nghĩ nhiều.

Ba năm trước, bởi vì tự mình đa tình mới khiến bản thân bị tổn thương về mặt tình cảm.

Sơ Xuân vốn còn lo lắng anh mua biệt thự ở đây có bị hao tổn hay không, nhưng sau đó nghĩ đến chuyện bất động sản ở đây là do nhà họ Tạ phát triển, nên đơn giản từ bỏ sự lo lắng không cần thiết này.

Buổi tối, cả hai căn biệt thự đều sáng đèn.

Sơ Xuân dọn ghế mây ngồi trước cửa sổ sát đất, vừa ngắm cảnh đêm, vừa nói chuyện phiếm với Lộ Dao.

Lộ Dao nói: “Ba ngày nữa mình về An Thành, nhớ tìm mình uống rượu.”

“Ba ngày nữa?”

“Sao, cậu không rảnh à?”

“Có người hẹn mình đi xem phim hôm đó.”

“Ba ngày nữa chẳng phải là Lễ Tình Nhân hay sao? Chậc chậc, Tiểu Sơ Xuân, mau nói cho chị biết, anh chàng đẹp trai nào muốn hẹn hò với em?”

“A…… Mình không biết hôm đó là Lễ Tình Nhân, chắc chỉ trùng hợp thôi.”

Sơ Xuân luôn bận bịu với bệnh viện và công ty nên không nhớ thời gian, lần trước sau khi đi ăn với Tạ Tinh Lâm, anh đã hẹn đi ăn lần sau, cô cũng không biết ngày đó là Lễ Tình Nhân.

Tạ Tinh Lâm là người thô kệch, lúc ở Mỹ không thấy anh nhớ mấy ngày lễ này, chắc chỉ tình cờ chọn ngày này.

“Không phải là Tạ Yến hẹn cậu chứ?” Lộ Dao tò mò hỏi.

“Không phải.” Nhắc tới người này, Sơ Xuân thở dài, “Mình có chút không hiểu Tạ Yến, tất cả đàn ông đều như vậy hay sao.”

“Chuyện gì?”

“Anh ấy tốn cả ngày để chuyển nhà, còn dời đến bên cạnh mình, chỗ của mình có phải là nơi có phong thuỷ tốt gì đâu.”

“Hở?” Lộ Dao cũng không hiểu vì sao Tạ Yến chuyển nhà, “Anh ấy thích cậu nên cố ý tiếp cận cậu phải không?”

“Đừng đùa.” Sơ Xuân cười nói, “Nếu anh ấy thích mình, mình sẽ ăn hết những vì sao trên trời.”

“Chắc do nhu cầu công việc, cần tạm thời ở đó.”

“Coi như là vì lý do này đi, dù sao loại người nghiện công việc như anh ấy không thể là vì tình cảm.”

“Chắc chắn luôn, mấy năm nay anh ấy chưa từng yêu đương với ai.”

“Tuổi anh ấy không còn nhỏ nữa, vì sao không tìm bạn gái.”

Lộ Dao cẩn thận suy nghĩ, “Mình chỉ nói với một mình cậu thôi, cậu đừng nói với người khác nhé.”

Sơ Xuân: “Đương nhiên.”

Lộ Dao: “Vệ Chuẩn nói da của Tạ Yến trắng hơn da anh ấy, có lẽ thận không tốt lắm, chuyện kia không được.”

Sơ Xuân: “Nói vậy thấy cũng hợp lý, anh ấy thật sự không được hở ——”

“Ai biết, Vệ Chuẩn đã nói thế.”

“Sao Vệ Chuẩn biết?”

“……”

Lộ Dao cũng không biết điều này.

Sơ Xuân vươn vai, định tắm rửa đi ngủ sau khi trò chuyện xong, một giọng đàn ông từ đâu vọng ra.

“Tiểu Sơ Xuân.”

“?”

Sơ Xuân giật mình đứng dậy, thấy cửa sổ sát đất không có đóng, cô vọt ra ban công, thấy ban công bên cạnh có tia lửa bùng cháy.

Trước hàng rào sắt, Tạ Yến chậm rãi bóp tắt nửa điếu thuốc, đối diện với ánh mắt của cô, “Lần sau nói xấu tôi thì nhớ nói nhỏ chút.”

“……”

Thật ra anh không thích hút thuốc lắm, đêm nay là ngoại lệ.

Gió thổi tới, Sơ Xuân ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng.

Da đầu tê rần.

Những lời mà Lộ Dao và cô thảo luận bị đương sự nghe thấy.

Hơn nữa, hình như hai người bọn họ không gặp nguy hiểm gì, Vệ Chuẩn nói xấu Tạ Yến sau lưng có lẽ sẽ gặp nạn…… Biết ngay loại biệt thự này không tiện.

“Chỉ tùy tiện trò chuyện thôi.” Sơ Xuân nhỏ giọng giải thích.

Tạ Yến cụp mắt, bình tĩnh ném một câu: “Còn nữa, chừng nào em sẽ ăn ngôi sao.”

“……”

Sơ Xuân sửng sốt trong giây lát.

Sau đó nhớ tới lời mình vừa nói ——【Nếu anh ấy thích mình, mình sẽ ăn hết những vì sao trên trời】

Người này có ý gì?? Đầu óc cô đầy dấu chấm hỏi.