Giang Hiểu Viện để lại cho mình 50 đồng, số còn lại toàn bộ móc ra hết, nhưng vẫn không đủ, may là trên người Chương Điềm còn có chút tiền tiêu vặt, hai người vơ vét đào sâu ba thước xuống túi áo túi quần mình, cuối cùng đào ra được đều là tiền lẻ, đếm thử, không nhiều không ít, vừa hay còn thiếu đúng 50 đồng.
Giang Hiểu Viện nhíu mày, cô cũng có lòng riêng, ngay cả là cứu tế, nhưng cô cũng không thể không chừa lại một xu teng chứ?
Năm mươi đồng đối với cô mà nói miễn miễn cưỡng cưỡng đủ cho cô một bữa cơm không cầu chất lượng chỉ mong no bụng, một bữa cơm cũng không để lại, chẳng lẽ bảo cô phải đi uống gió đông bắc sao?
Nhưng làm sao bây giờ?
Còn chưa đợi Giang Hiểu Viện suy nghĩ xong, Chương Điềm đã tự chủ trương chạy qua, nói với nhân viên chỗ đóng phí, “Chú ơi cháu xin lỗi, hôm nay cháu không mang đủ tiền, còn thiếu 50 đồng, có thể bớt cho cháu chút, châm chước cho cháu được không?”
Nhân viên chỗ đóng phí cũng mới 35, 36 tuổi, chỉ là không biết tại sao, vùng hói trên đầu hơi lấn ra phía trước, vốn đã cảm thấy mình già trước tuổi, còn bị một cô bé lớn chừng này gọi “chú” ngay trước mắt, anh ta kìm không được mà sờ sờ vùng đất không cọng lông tóc của mình, trong bụng vô cùng uất ức, lại nghe con bé van xin thì bị chọc cười, “Lần đầu tiên tôi nghe trả giá ở bệnh viện đấy, em tưởng chúng tôi là chợ rau à?”
Chương Điềm, “Nhưng mà…”
Thu ngân nói, “Tiền không đủ về nhà lấy, người tiếp theo –“
Chương Điềm vội vàng giải thích, “Tiền trong nhà cháu đều là mẹ cháu cất, cháu không biết mật mã của sổ tiết kiệm, xin chú đấy chú…”
Giang Hiểu Viện ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt hốc mồm, cả đời cô chưa từng cò kẻ mặc cả với người khác, thật sự không tưởng tượng nổi đứa oắt này làm sao có thể thốt ra được câu “bớt cho 50 đồng”, hồi lâu cô mới hoàn hồn lại, cảm giác mặt mình sắp vứt xuống Bắc Băng Dương rồi!
Con người tất nhiên có thể nghèo rớt mùng tơi, nhưng làm sao có thể nghèo rớt mùng tơi đến mức không cần mặt mũi thế này chứ!
Giang Hiểu Viện nhất thời kích động, muốn lấy món tiền cuối cùng của mình ra, chính vào lúc này, một cánh tay thon dài đưa tới, giữa kẽ ngón tay kẹp tờ 50 đồng, anh ta dùng cổ tay khẽ chạm vai Giang Hiểu Viện, “Này, anh ứng trước cho mấy em vậy.”
Giang Hiểu Viện quay đầu lại nhìn, đó chính là Kỳ Liên tự xưng đồng hương, vội nói, “Không, không cần, em…”
Lời từ chối của cô còn chưa kịp xuất phát từ miệng, Chương Điềm đã lanh tay lẹ mắt rút tiền đi mất.
Giang Hiểu Viện, “…”
Chương Điềm, “Cám ơn chú!”
“Ặc…” Kỳ Liên chớp chớp mắt, “Không cần khách sáo thế, gọi anh là được rồi.”
Chương Điềm không đáp, con bé đã chạy về chỗ đóng tiền như bị lửa bén mông.
Giang Hiểu Viện hơi ngượng ngùng, lấy ra chiếc điện thoại điều khiển từ xa của mình, vụng về mở danh bạ ra, “Anh để số lại đi, một chút trả tiền lại cho anh… Đúng rồi, có cần ghi giấy nợ không?”
Cô đã dùng quen điện thoại thông minh, mỗi khi điện thoại dở chứng, ngón tay cô liền kìm không được mà quẹt qua quẹt lại trên màn hình.
Kỳ Liên nhìn cô một cái, đột nhiên nói, “Điện thoại này có phải của em không?”
Cả người Giang Hiểu Viện cứng lại.
Kỳ Liên, “Ờ, anh cứ cảm thấy thanh niên dùng loại điện thoại cổ lỗ này không còn mấy người nữa.”
Giang Hiểu Viện cười gượng một tiếng, adrenalin gần như muốn bùng nổ.
“Mấy chục đồng không cần phải ghi giấy nợ đâu,” Kỳ Liên thấy cô khó khăn mở danh bạ lên, liền nói số điện thoại của mình, “À, họ của anh không phải ‘Tề’, là ‘Kỳ’, Kỳ Liên của núi Kỳ Liên.”
Đằng sau cái tên này đáng lý nên là một anh chàng vạm vỡ, thật không mấy hợp với người ở trước mặt này.
Hai người trao đổi số điện thoại xong, Kỳ Liên ôn hòa nói, “Anh làm ở tòa soạn báo, rất nhiều đồng hương của chúng ta đến nơi này, đa phần anh đều có liên lạc, mọi người xa quê ra ngoài, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, nếu em có gì khó khăn thì gọi điện cho anh là được, không cần phải khách sáo.”
Trước nay luôn là người khác đến nhờ cô giúp đỡ, đây vẫn là lần đầu tiên Giang Hiểu Viện nhận được ơn huệ của người khác, tuy chỉ có 50 đồng tiền, nhưng nhất thời không biết nói gì cho phải.
Còn chưa đợi cô suy nghĩ kỹ cách diễn đạt, sau lưng đột nhiên có người lớn tiếng gọi, “Anh Kỳ.”
Giang Hiểu Viện quay đầu lại nhìn, thật sự giật nảy cả mình, chỉ thấy một anh chàng vóc người tầm trung, vô cùng to con đứng ngay sau lưng cô, mặc chiếc áo tay lỡ, trên đầu còn quấn băng, đôi mắt hung hãn chỉ để lộ một con, trên trán còn có một vết sẹo.
Hình tượng của người này quả thật rất giống đang tuyên bố với bên ngoài: “Tôi không phải người đàng hoàng.”
Người mới tới không chú ý đến Giang Hiểu Viện, đầu quấn khăn trắng, đằng đằng sát khí nói, “Lần sau nếu còn đụng phải đám đó…”
Kỳ Liên lên tiếng ngắt lời gã ta, chỉ Giang Hiểu Viện nói, “Em gái cùng quê, vừa khéo gặp được, nói thêm vài câu.”
Lúc nói chuyện, anh ta hơi ngước mắt lên, nhìn gã đô con kia một cái, gã đô con lập tức sững ra, cả người giống như bị ấn công tắc, lập tức ngậm miệng, giả trang ra bộ dáng ngây thơ vui vẻ, nặn ra một nụ cười với Giang Hiểu Viện, gật gật đầu.
Cách thật xa Giang Hiểu Viện đã ngửi thấy thứ mùi thuộc về đám du côn, tấm lòng cảm kích ban nãy không còn sót lại chút gì.
Con ngươi cô đảo quanh, bất an lo sợ suy nghĩ, “ ‘Tòa soạn’ thật sự là nơi phát hành báo chí, không phải từ gọi tắt của “báo thù xã hội” đấy chứ? Mình… Mình vừa mượn 50 đồng của xã hội đen sao?”
(Tòa soạn trong tiếng Trung là [报社] – báo xã)
Tiền đã mượn có khi nào mượn 50 trả 250 cho vay nặng lãi không?
Lúc đó thì thật dại quá rồi.
(250 trong tiếng Trung còn nghĩa là đồ ngốc, khờ, dại.)
Cũng may Kỳ Liên không lộ ra vẻ mặt dữ tợn, hào hoa phong nhã tạm biệt cô, mang loài động vật t0 lớn bị thương rõ ràng có thể cắn người kia đi cùng.
Mấy người Giang Hiểu Viện ở bệnh viện nhốn nháo cả một ngày, đại khái đến chiều tối, một người đàn ông trung niên mới hớt hải chạy đến, tự xưng là cậu của Chương Điềm.
Ông cậu này mặt đầy bụi bặm, một chân còn hơi cà nhắc, trên người hình như lúc nào cũng mang theo bốn chữ “Tôi không có tiền” ra thị chúng, sau khi đến vừa an ủi Chương Điềm, vừa cám ơn Giang Hiểu Viện, miệng thì cảm tạ rối rít, nhưng lời nào lời nấy chẳng nhắc đến việc trả tiền.
Cuối cùng Chương Điềm chịu không được, len lén kéo Giang Hiểu Viện qua một bên, “Chị, đợi khi mẹ em tỉnh dậy có tiền rồi, quay vòng xong sẽ trả cho chị được không?”
Giang Hiểu Viện suýt chút theo thói quen thuận miệng buông một câu, “Chẳng mấy đồng, không cần trả.”
Nhưng cuối cùng cô cũng kềm được không thốt câu tốt lành đó ra, kiềm chế sự hào phóng của bản thân mình.
Giang Hiểu Viện cứng ngắc cười với Chương Điềm, từ bỏ nguyên tắc đối nhân xử thế nhất quán của cô, bảo vệ quyền sở hữu tất cả tài sản của mình.
Ông cậu đến đây tuy không mang đến chút tác dụng cải thiện nào, nhưng thêm một người đàn ông trưởng thành, Giang Hiểu Viện rốt cục cũng không tiện ở trong nhà Chương Điềm, cô ở bệnh viện cùng Chương Điềm đợi đến khi bác sĩ tuyên bố bệnh nhân đã thoát khỏi cơn nguy kịch thì một mình rời khỏi – Cũng chẳng phải là để làm việc tốt không lưu danh, mà là cô đang vội giải quyết một số vấn đề quốc kế dân sinh.
Nhà vệ sinh trong bệnh viện bẩn muốn chết, cũng không cách nào chịu đựng nổi y chang cái ở nhà mấy người Chương Điềm, Giang Hiểu Viện chân không chạm đất chạy một mạch, cuối cùng tìm thấy một cửa hàng McDonal, lao vào như chim én về tổ, trực tiếp xông vào WC.
Giải quyết xong xuôi, cô cảm giác cả người mình bắt đầu lâng lâng, giống như sinh mệnh đã mất đi trọng lượng.
Giang Hiểu Viện lâng lâng như bay bị mùi vị khoa trương của cửa hàng thức ăn nhanh hun đến hận không thể nuốt trọn một con voi, ngày trước cô thà đói chết cũng tuyệt đối không chịu ăn một miếng thứ đồ ăn rác rưởi này, giờ đây lại bị thèm ăn đến hận không thể tuôn hết nước mắt!
Mà vừa nghĩ đến tình trạng cô không chỗ để ở, mà chỉ còn thừa lại 50 đồng tiền, Giang Hiểu Viện cứ do dự mãi, rốt cục vẫn không nỡ tiêu số tiền quý báu này để đi đổi một đống đồ ăn cô vốn không chịu nuốt.
Giang Hiểu Viện dùng toàn bộ nghị lực, nuốt hết nước bọt lại, rời khỏi.
Cô lảo đảo muốn ngã ở bên đường tìm được một chiếc ghế dài, mặc kệ có bẩn hay không liền đặt mông ngồi xuống, ngây cả người hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong 24 giờ gần đây.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy hoang đường vô lý, thế là Giang Hiểu Viện quả đoán rút điện thoại ra, tìm đến tin nhắn đầu tiên Minh Quang gửi cho cô, không chút do dự nhấn trả lời, “Tôi muốn trở về ngay lập tức.”
Tin nhắn này hiển thị kết quả là “không gửi thành công” – Rất bình thường, bởi vì số mà đối phương gửi đến vốn không có số.
Giang Hiểu Viện sững người nhìn tin nhắn tự động trả về hộp thư đi, tuyệt vọng đặt “điều khiển từ xa” trước ngực.
Lúc này, cô đã hoàn toàn không suy xét đến tính chân thực của một loạt tin nhắn cảnh báo đến sau nữa, nếu thật sự bảo cô ở cái thời không xui xẻo này sống một đời, chi bằng để cô chết đi còn sung sướng hơn.
“Còn có 49 ngày,” Giang Hiểu Viện âu sầu nghĩ, “Mình ở đâu đây? Làm sao mà vượt qua đây?”
Cô không dự tính tìm một công việc để mưu sinh, một là cô không muốn lưu lại nơi đây lâu dài, hai là cô chẳng biết gì cả.
Giang Hiểu Viện chuẩn bị biến cuộc trải nghiệm này thành một đoạn dã ngoại sinh tồn có điều kiện ác liệt.
Đợi rất lâu Minh Quang cũng không trả lời, giống như đó thật sự chỉ là cô gọi nhầm một cuộc điện thoại. Giang Hiểu Viện uể oải đứng dậy, dự tính đi đến đâu thì tính đến đó, thật sự không được thì cứ ngủ ngoài đường.
Sau đó thì mắt cô chợt tối sầm, cuối cùng cũng hoàn toàn đói đến ngất.
Thời không này hình như biết được cô xem mình như người ngoài, đối đãi với cô cũng không mấy thân thiết, lúc ngã xuống, Giang Hiểu Viện lại có ảo giác như bị đẩy ra khỏi thời không này.
Trong thoáng chốc, hình như cô lại trở về chỗ đèn pha thời không giao thoa, mà trước mặt ngoại trừ bóng tối, giống như còn bị một lớp sương bao phủ, nghe thấy nhìn thấy đều cách cô một tầng gì đó.
Không xa nơi đèn pha vọng đến tiếng động vụn nhỏ, giống như cực kỳ đau đớn, thỉnh thoảng xen lẫn mấy tiếng hét thảm thiết, chui vào tai người, liền giống như cây dũa đưa đẩy trên xương vậy.
Giang Hiểu Viện có hơi nghi ngờ, ngừng thở, nhẹ nhàng đi về phía có tiếng động.
Qua mấy khúc quanh, Giang Hiểu Viện núp mình trong bóng tối, dè dặt phóng mắt ra, nhìn thấy một cây cột lớn giống kiểu cọc thiêu sống trong thời Trung Cổ, phía trên đang trói một người.
Đồng tử của cô co rút mãnh liệt, cắn mạnh vào tay mình, như ngừa mình phát ra bất cứ động tĩnh gì.
Thân mình người kia nối với vô số dây điện, da bị lột một nửa, lộ ra mảng lớn mạng lưới và bộ phận máy móc bên dưới lớp da, da mặt cũng bị lột một nửa, hốc mắt đen ngòm và “cơ thịt” cùng máy cảm biến mấp mô trên mặt nhìn rõ mồn một.
Thông qua nửa phần da mặt còn lại, Giang Hiểu Viện miễn cưỡng nhận ra đó chính là Trợ Lý Đèn Pha.
Tiếng bước chân của một người từ xa vọng đến, Giang Hiểu Viện vội càng co rúm người lại, cho đến khi tiếng bước chân kia ngừng lại, cô mới khiếp sợ yên ắng ló đầu ra.
Cô nhìn thấy người đến chính là Minh Quang. Trước mặt Minh Quang là một màn hình trong suốt, gã thong dong bước đến, đoạn đưa màn hình hiển thị cho Trợ Lý Đèn Pha đang thoi thóp nhìn.
Minh Quang, “Ngươi ở sau lưng ta lén cảnh cáo cây đinh cũng vô dụng thôi, nhìn này, cô ta vẫn trả lời lại ta, căn bản chẳng ai tin ngươi. Ngươi nghĩ, cô ta từ trên mây cao rớt xuống bùn đất, ngươi chạy đến nói với cô ta, “đừng phí sức nữa, cô không thể trở về đâu”, ngươi nói cô ta sẽ cảm thấy thế nào chứ? Đặt trên người ngươi, ngươi bằng lòng tin không?”
Trợ Lý Đèn Pha khẽ cử động một chút, ánh mắt lạnh lẽo nhìn gã chằm chằm.
Trái tim Giang Hiểu Viện đập như điên trong lồ ng ngực – Hóa ra loạt tin nhắn cảnh cáo sởn tóc gáy đó là do Trợ Lý Đèn Pha gửi, vậy, vậy anh ta làm sao lại bị phát hiện?
Lúc này, Giang Hiểu Viện chợt nhớ đến năm chữ “Nhận được đừng trả lời” đầu tiên trong tin nhắn cảnh cáo thứ nhất. Đúng rồi! Lúc đó cô đọc mà bực dọc trong lòng, kềm không được đã gửi lại một tin “Anh là ai”, chẳng lẽ vì điều này mà anh ta …
Lồ ng ngực Giang Hiểu Viện như có tảng băng rơi vào, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Minh Quang tiến gần đến bên tai Trợ Lý Đèn Pha, nói gằn từng chữ, “Tọa độ thời không của con nhỏ kia, phải là của ta.”
Không biết gã đã làm gì, Trợ Lý Đèn Pha đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết xé ruột xé gan, anh ta giống như bị hỏa thiêu, quanh thân sôi sùng sục lên.
Chân của Giang Hiểu Viện không tự chủ được mà dịch về trước nửa bước, mà chính lúc này, một giọng nói máy móc trong đèn pha chợt vang lên, “Thời không nhiễu loạn, cảnh báo, thời không nhiễu loạn –“
Giang Hiểu Viện trong lòng “crack” môt tiếng, gần như không thể bật thốt được nữa.
Vô ý nghe được người khác dự tính hại mình, trong quá trình nghe lén còn bị phát hiện. Trải nghiệm mới mẻ này tuyệt đối có một không hai trong cuộc đời hai mươi mấy năm ngắn ngủi của Giang Hiểu Viện, nháy mắt, cô hoàn toàn choáng váng.
Loại ánh sáng dường như có thể quét ngang tất thảy mọi thứ của đèn pha như đang gọt ngang đến, lập tức sẽ rơi trên đầu cô –