Trạm thứ nhất của bọn họ là đi bái mộ của
một người phụ nữ.
Trong lăng Taj Mahal thuộc thành phố Agra Ấn Độ.
An Hòa đứng bên ngoài lăng cười cười, ánh mắt
rạng rỡ, Hạ Viêm nhìn say mê, nhịn không được hỏi: “Cười cái gì?”
“Anh đã từng nghe câu chuyện về lăng mộ này
chưa?”
Hạ Viêm lắc đầu.
Anh thật sự không biết. Bạn hỏi anh ấy máy bay
chiến đấu tiên tiến nhất, loại súng ống vũ trí lợi hại nhất anh
đều am hiểu, mấy loại chuyện tình yêu này anh không quan tâm, cũng
không muốn biết.
Nhưng giờ phút này anh lại xúc động hỏi: “Là
gì?”
“Bà ấy tên là Jiao Ji Manba, và vương hậu cảu
quốc vương Shah Khan, lúc sinh cho vua Shah Khan đứa bé thứ 14 thì qua
đời, vua Shah Khan cực kì đau lòng nên đã dùng rất nhiều của cải nhân
lực cùng tình cảm chân thành trong lòng xây dựng lên lăng mộ đẹp nhất
thế giới này để tuyên cáo tình yêu cuả ông dành cho bà. Có người
nói ông ấy là bạo quân, vì một người phụ nữ đã chết mà đã mai
táng không biết bao nhiêu sinh mạng bên dưới lăng mộ…”
Hạ Viêm trầm mặc nhìn tòa lăng được xưng là
“Giọt nước mắt vĩnh hằng trên gò má” dưới trời chiều, giọng nói nhu
hòa, “Ông ấy biết thứ ông ấy quan tâm nhất trời đời này đã không còn
tồn tại… Chỉ là ông ấy không biết phải làm thế nào để giải tỏa
nỗi đai đớn của mình, nếu như là anh…” Anh hiểu rõ cảm thụ của Shah
Khan, bọn họ cùng một loại người, nếu như đổi lại là anh, chắc hẳn
anh cũng có thể liều lĩnh như vậy…
An Hòa áp tay vào ngực mình, nhẹ giọng nói:
“Em không đồng ý với cách làm của ông ấy, tình yêu của hai người họ,
ông ấy không cần phải chứng minh với người đời gì cả, nỗi đau đớn
tuyệt vọng của ông ấy đã trở thành nguyên do khiến bà ấy không nhắm
mắt được, nếu như ông ấy hiểu bà, sẽ không khiến cho bà lo lắng như
vậy.”
Hạ Viêm trầm mặc.
Hai người cũng không ở lại Ấn Độ lâu, ngày thứ
hai đã xuất phát, An Hòa đã nghe câu chuyện này từ rất lâu, muốn đến
xem thử nơi người phụ nữ ấy an nghỉ, nhưng mà ở lại đây lại quá nặng
nề, người đàn ông bên cạnh dường như rất thích câu chuyện xưa này, cô
cảm thấy nên rời khỏi đây sớm một chút thì hơn.
Thật ra kế hoạch thứ hai của An Hòa là dẫn Hạ
Viêm đến núi Thái Sơm Trung Quốc, nhưng mà Hạ Viêm lại nghĩ cách từ
chối, sức khỏa của cô thế này thật sự không thích hợp mệt mỏi như
vậy. An Hòa nói với anh Thái Sơn có cáp treo, ngồi lên đó đi lên là
được rồi, cô chỉ muốn đi ngắm mặt trời mọc. Nhưng khi nhìn thấy ánh
mắt không đồng ý của Hạ Viêm thì cô nghĩ lại hay là thôi đi.
Những nơi cô từng đi qua không nhiều lắm, từ nhỏ
đã không có sở thích đi du lịch nên cũng không nghiên cứu phương diện
này. Trước khi lên đường, cô đã ôm bản đồ thế giới ngồi trên mặt
thảm nghiên cứu, Hạ Viêm tắm xong đi ra ôm cô ngồi trên đùi, thuận
miệng hỏi: “Vừa ý chỗ nào rồi?”
An Hòa ném bản đồ đi, nhíu mày, “Em tìm lòi
cả mắt rồi, em chỉ xem trên TV thấy có mấy chỗ như Dubai, Malaysia,
những nơi khác căn bản em không biết, ở chỗ này của anh thậm chí còn
không có cả máy tính!”
Hạ Viêm hôn lên môi cô, cười, “Khi đó sợ em chạy
trốn nên đã dọn hết máy tính rồi…” An Hòa quay đầu lại trừng mắt
với anh, Hạ Viêm cười tinh nghịch, “Bây giờ ngẫm lại thật ra hoàn
toàn không cần thiết, cho dù em có liên lạc với người khác, thậm chí
báo cảnh sát thì với cái đầu nhỏ của em sẽ biết mình đang ở đâu
sao?”
Anh rất ít khi cười như vậy, không, hẳn là chưa
bao giờ, trước kia nụ cười của anh đều lạnh lùng như gió lạnh mùa
đông, dù cho có khi tâm tình khá tốt cũng chỉ khẽ nhếch miệng lên,
ánh mắt cũng mềm hơn một ít so với trước kia. Anh cười như bây giờ,
trong nháy mắt làm cho cô nhớ tới căn phòng lạnh lùng buổi sáng tràn
ngập ánh mặt trời, tuy vẫn chưa đủ ấm áp nhưng lại mang đến cho
người ta hy vọng tốt đẹp.
Hạ Viêm thấy cô sững sờ nhìn mình, cười nhẹ
khẽ điểm lên chóp mũi cô, “Bé ngốc, lại đang chảy nước miếng trước
sắc đẹp của anh sao? Anh đang nói chỉ số thông minh của em thấp đấy…”
An Hòa giương móng vuốt qua véo vào cổ anh.
Vì vậy trạm thứ hai, Hạ Viêm dẫn An Hòa đến Dubai.
An Hòa rất hưng phấn, tuy cô biết Hạ Viêm có
tiền nhưng mình lại không nghĩ sẽ đến một nơi như vậy, trong ấn
tượng, nơi này chắc hẳn là chốn tụ tấp của các nhân vật tai to mặt
bự nổi tiếng thế giới, hai người bọn họ tới một thị trấn nhỏ, một
thủ lĩnh sát thủ, theo lí cũng không thích hợp
với những chỗ như thế, tuy thật ra thì cũng không thích hợp thật.
Xa xa nhìn thấy một khách sạn hình thuyền buồm
khổng lồ, An Hòa hưng phấn không thể kìm chế được, ôm lấy cánh tay
Hạ Viêm gọi. Một tay Hạ Viêm đánh tay lái đến hướng đó, một tay giữ
lại không cho cô lộn xộn, ánh mắt tràn ngập ấm áp.
An Hòa nhìn một bên mặt của Hạ Viêm, đôi mắt
cười cong cong, “Chúng ta có cần phải ở chỗ quá xa xỉ không?” Thái
độ của Hạ Viêm lạnh lùng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, ra vẻ
rất chân thành suy nghĩ, hơi có chút nghiêm túc nói: “Cái này cũng
có khả năng!” Sau đó chính mình nở nụ cười.
An Hòa cũng bị dáng vẻ của anh chọc cười, vỗ
vỗ vai khen ngợi anh càng lúc càng giống người thường.
Thật sự quá xa xỉ.
Khách sạn bảy sao duy nhất trên thế giới, bộ
cửa phòng hoàng gia xa hoa nhất, đứng trước cửa là cô gái Trung Quốc
trợn mắt há mồm. Thật ra thì nhà của cô cũng khá giàu có, ở thành
phố A ba ba cũng có một công ty quy mô, tuy không tấn công sang thị
trường nước ngoài nhưng cũng có chút danh tiếng, cuộc sống cũng rất
đầy đủ nhung lụa. Chỉ là ba ba rất bình dị, cách giáo dục hai đứa
con vừa yêu thương lại vừa nghiêm khắc, cũng không thích bọn họ tiêu
tiền bậy bạ, khách sạn tốt cũng đã từng ở, nhưng mà quy mô thế này
thì đây là lần đầu tiên, thật là mở rộng tầm mắt.
Nhân viên phục vụ điển trai khẽ mỉm cười, làm
tư thế mời với cô gái phương đông đáng yêu đứng ở cửa cùng với người
đàn ông khí phách hơn người.
Hạ Viêm cũng không gấp, nghiêng người tựa vào
vách tường nhìn phản ứng buồn cười của cô, đợi cô hồi phục lại tinh
thần.
Đến khi tư thế của người phục vũ đã có chút
cứng ngắc An Hòa mới khép cằm lại, rung đùi đắc ý tán thưởng: “Tôi
thật là sự là…quá ***”
Hạ Viêm phì cười.
Tất cả hành lí không cần cô quan tâm, Hạ Viêm
trao đổi với người phục vụ bên cạnh, An Hòa chỉ lo đi tham quan căn
phòng quá giống một khu nhà cao cấp này. Không, hẳn phải là một khu
máy bay chiến đấu cao cấp.
Cả căn phòng mang một màu sắc ấm áp, từng vật
trang trí đều rất xa hoa, mỗi một ngõ ngách đều tinh sảo. Phòng
khách phía nam toàn bộ đều bằng thủy tinh, An Hoa đi qua kéo cánh cửa
thủy tinh tinh sảo ra, ngoài phòng có một hồ bơi rất to, nước trong
hồ mang một màu xanh ngọc thạch, lóe lên những tia sáng xanh, những
bậc thang dưới nước cũng lóe sáng, cô ngồi xổm xuống tán thưởng nửa
ngày.
“Những phần tử như anh trước kia nhất định là
đã ở chỗ như thế này nhỉ?” Xa hoa xa hoa, phí tổn cho một buổi tối
cũng có thể mua được cả một chiếc xe gia đình bình thường, nếu bọn
họ ở một tuần chắc phải mua được một cỗ BMW
Hạ Viêm đi đến chiếc ghế nằm bên cạnh hồ bơi
lười biếng nằm xuống, nhìn cô ngồi chồm hổm nghiên cứu hoa văn trên
mặt đất, nói: “Anh cũng là lần đầu tiên…”
An Hòa hừ hừ, tỏ vẻ không tin.
Hạ Viêm nằm xuống, cũng hiểu ý nói: “Thật mà,
lúc anh không có chuyện gì làm đều ở lì trong nhà, rất ít ra ngoài,
nếu như ra ngoài anh cũng không kén chọn chỗ ở, trước kia ngay cả
rừng mưa nhiệt đới cũng từng ở vài ngày đêm, có đến Dubai bàn
chuyện làm ăn một lần nhưng chỉ trong ngày rồi lại đi ngay. Huống hồ,
anh thật sự là người không biết hưởng thụ.”
An Hòa bĩu môi, “Anh thật không thú vị chút
nào!” lấy tay chọc chọc nước hồ trong veo, tiếp tục khinh bỉ anh,
“Làm ăn kiếm được rất nhiều tiền mà không tiêu để chuẩn bị mang vào
quan tài sao?”
Hạ Viêm cười, “Có em rồi, từ nay về sau cho em
tiêu hết!” Những lời này vốn chỉ thuận theo cô nói ra, vừa nói ra
khỏi miệng mới giật mình thấy không ổn, nụ cười cũng cứng lại,
trầm mặc.
An Hòa cũng trầm mặc vài giây, sau đó lại nở
một nụ cười sáng lạn, “Nếu em đây không tiêu giúp anh một chút thì
chẳng phải đã lãng phí công sức của anh sao?”
Hạ Viêm cười cười: “Xin hỏi An tiểu thư muốn
giúp anh thế nào đây?”
Tròng mắt An Hòa đảo một vòng, hỏi: “Anh đã
từng đánh bài chưa?”
Hạ Viêm kinh ngạc.
Thật ra anh chưa từng đánh cược, nhưng cũng không
có nghĩa anh không biết. Trước kia có hộ khách mời đến sòng bạc tư
nhân chơi, anh không có hứng thú gì nhưng cũng thuận theo tình hình
đến chơi vài lần, cũng biết một ít cách đánh cược trong sòng bạc.
Chỉ là…
Đây là ý gì đây?!
“Đấu địa chủ đi!” An Hòa cười hắc hắc, “Nhưng
mà còn thiếu một người!” Nói xong liền chạy bình bịch ra ngoài, đảo
mắt một cái rồi kéo quản gia của bọn họ vào, một chàng trai Arab
trẻ tuổi điển trai.
Khi biết muốn chơi bài, anh chàng đẹp trai Arab
có hơi ngượng nghịu, nhưng Hạ Viêm quét ánh mắt giết người qua, anh ta
lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.
An Hòa dùng tiếng anh sứt sẹo nói qua quy tắc
trò chơi, cô giải thích loạn xạ, nhưng hai người kia một người là
quản lý cao cấp của khách sạn chuyên nhìn mặt mà nói chuyện, đọc ý
nghĩ của khách khá giỏi, một người lại thông minh tuyệt đỉnh, trong
mắt An Hòa là một thủ lĩnh không có gì không làm được, hiểu rất
nhanh quy tắc của trò chơi nhỏ này.
Nhưng mà dù sao hai người kia cũng chơi lần đầu,
đối với An tiểu thư thân kinh bách chiến mà nói thì thắng bọn họ
rất dễ dàng,.
Tiền
đặt cược chỉ có An Hòa và Hạ Viêm đặt, An Hòa thua thì phải hôn Hạ
Viêm, Hạ Viêm thua thì một ván 10 vạn, ván sau sẽ gấp đôi, chàng trai
Arab không cần đặt được, bất kể thắng thua gì cũng không bị tổn
thất.