Gần đến Tết Âm Lịch, Lâm Mộ An được mời đến tham gia một bữa tiệc từ thiện, theo Triệu Địch nói, đến lúc đó sẽ có rất nhiều tai to mặt lớn cùng nhân tài kiệt xuất trong ngành tham dự, cho nên nhất định không thể vắng mặt.

Cùng ngày, Mộc Miên đi với anh, từ thử trang phục tới làm tạo hình, cô hoàn toàn thấy được một mặt khác của Lâm Mộ An.

Cao cao tại thượng, khó có thể tiếp cận, đầy khoảng cách.

Thờ ơ và lãnh đạm.

Chỉ có khi đứng trước mặt cô, anh mới nhu hòa.

"Đẹp không?" Anh nhẹ giọng dò hỏi, đồng tử đen nhánh hơi lấp lánh, đôi môi hơi mất tự nhiên mím lại một đường.

Mộc Miên nhìn gương mặt không thể bắt bẻ kia, khóe miệng cong lên.

"Đẹp." Không thể đẹp hơn.

Mộc Miên ngồi ở phòng nghỉ, trước mặt để một đống đồ ăn vặt, trong phòng có internet, cô một bên ăn đồ ăn vặt một bên xem phát sóng trực tiếp.

Lần này cùng bước trên thảm đỏ ban đầu định là Lý Yên, nhưng bởi vì Lâm Mộ An kiên trì, đổi thành nam nhị của bộ phim này, may mắn là trong phim vai diễn của hai người ảnh hưởng lẫn nhau, cũng tương tác rất nhiều, đột nhiên xuất hiện cũng sẽ không cảm thấy đột ngột.

Mộc Miên nhìn anh trên màn hình, so với nửa tiếng trước thì như hai người khác nhau.

Anh giống như.... Là một minh tinh chân chính.

Giơ tay nhấc chân đều là đạm mạc xa cách, trên mặt không có quá nhiều biểu tình, nhìn vào máy ảnh thong dong mà trấn định, tướng mạo xuất sắc.

Dường như, cô và anh là người của hai thế giới khác nhau.

Một cổ phiền muộn bỗng nhiên nảy lên trong lòng cô, Mộc Miên cắn hai miếng bánh kem nhỏ trong tay, thở dài một hơi.

Cùng lúc đó, cửa phòng trước mặt bị đẩy ra.

Mộc Miên ngẩng đầu, một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mắt, miếng bánh kem ngọt ngấy kia tức khắc bị mắc kẹt trong cổ họng, ngấy đến cổ họng phát ngứa.

Răng rắc một tiếng, cửa bị đóng lại.

Tầm mắt cô ta di chuyển từ trên mặt Mộc Miên đi xuống rồi ngừng ở màn hình trong tay cô, Lý Yên cười khẽ, hất cằm lên "Thấy không? Cô với anh ấy, hoàn toàn là người của hai thế giới."

"Chúng tôi được định sẵn để tỏa sáng dưới ánh đèn flash, mà cô chỉ có thể ở trong căn phòng này không ai nhận ra."

Mộc Miên nghe vậy ấn tắt màn hình, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm cô ta.

Lý Yên thấy thế càng thêm đắc ý: "Cho dù hai người miễn cưỡng ở bên nhau, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ chia tay thôi."

"Mắc mớ gì tới cô?" Ánh mắt Mộc Miên lạnh lùng, mặt vô biểu tình đặt câu hỏi.

"Tôi chỉ là nhìn không thuận mắt mà thôi", Cô hơi nhún vai, ý cười trên mặt mở rộng, cúi người xuống ở Mộc Miên bên tai nhẹ nhàng mở miệng: "Cô không xứng với anh ấy."

"Đầu tiên, tôi xứng hay không xứng không liên quan đến cô, tiếp theo, cho dù tôi không xứng với anh ấy --"

"Anh ấy vẫn yêu tôi đến chết đi sống lại."

"Đặc biệt là mỗi lần hôn môi, vẫn luôn ôm tôi không chịu buông tay, không giống người nào đó..."

Khóe miệng cô mang theo ý cười trào phúng phá lệ chói mắt, Lý Yên khống chế không được giơ tay lên, hung hăng đánh xuống.

Mộc Miên lanh tay lẹ mắt, lập tức bắt được cổ tay cô ta, sau đó cầm lấy rượu vang đỏ trên bàn hắt thẳng vào mặt không lưu tình chút nào, làm cô ta ướt sủng từ trên xuống dưới.

Một thân lễ phục dạ hội trắng tinh sang quý tức khắc dính đầy vết bẩn, Lý Yên khó có thể tin mở to hai mắt nhìn.

Mộc Miên sớm có chuẩn bị, xoay người liền nhanh chóng tới cửa, lạch cạch một tiếng gắt gao đóng cửa từ bên ngoài, sau đó lấy di động ra, điện cho Triệu Địch.

Khoảng vài phút, thân ảnh anh vội vã chạy từ đầu hành lang kia lại đây, nhìn cô gái trước mắt, trong cửa phát ra tiếng vang thật lớn, cách đó không xa lại truyền đến tiếng bước chân.

Triệu Địch hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng lập tức đi lên giúp cô chặn cửa, sau đó thấp giọng mắng: "Em đi mau, tìm Tiểu Mỹ mang em về."

Mộc Miên suy nghĩ vài giây, quyết đoán chạy ngược hướng tiếng bước chân.

Cảm giác phương hướng của cô có chút kém, bị mù đường nhẹ, mà hành lang trước mắt như đang chuyển động, hầu như tất cả đều trông giống nhau, không biết vì sao, di động cô đột nhiên mất tín hiệu, Mộc Miên giống như một con ruồi không đầu nhìn quanh bốn phía, không biết như thế nào nhìn qua một cái góc, tầm mắt trước mắt bỗng nhiên trống trải.

Hội trường sáng sủa rộng rãi, trên trần treo vô số đèn pha lê lộng lẫy rực rỡ.

Mộc Miên đứng ngốc ở đó, không dám bước lên một bước.

Di động trong tay bỗng nhiên rung lên, cô hoảng loạn cúi đầu, tên Lâm Mộ An xuất hiện ở trên màn hình.

"Alo..." Thanh âm cô run rẩy.

"Em ở đâu?!" Giọng nói của anh từ di động truyền đến, nôn nóng hoảng loạn, mơ hồ còn có thể nghe ra một tia sợ hãi.

Mộc Miên hít mũi, đánh giá chung quanh một vòng, trả lời: "Trước mặt em là đại sảnh, bên trong thật nhiều người, em không dám đi vào..."

"Em ở đó đừng nhúc nhích, chờ anh, anh lập tức đến đó."

Bên tai truyền đến tiếng hít thở dồn dập, dường như anh đang chạy vội, Mộc Miên nắm chặt di động, khí thế mạnh mẽ giằng co với Lý Yên vừa rồi đã biến mất không còn sót lại gì, như một quả bóng bị chọt thủng, xẹp lép, suy sụp lại vô lực.

Trước mắt rất nhanh liền xuất hiện bóng dáng quen thuộc kia, Lâm Mộ An dừng lại ở trước mặt cô, sau đó chậm rãi tiến lên, nắm tay cô đánh giá.

"Không bị thương chứ?"

Mộc Miên vội lắc đầu, sau đó lập tức bị ôm vào trong lòng ngực, Lâm Mộ An gắt gao ôm lấy cô, thấp giọng mở miệng: "Chúng ta trở về."

Vừa ra khỏi cánh cửa kia, bảo an phía sau lập tức tiến lên, mặt vô biểu tình đem hai người bao quanh bảo vệ, đông nhìn nghịt có chút dọa người.

Đôi mắt của những người tò mò bên ngoài bị ngăn lại, Mộc Miên cúi đầu, ánh mắt dừng trên đôi tay đang nắm nhau của hai người.

Lâm Mộ An kéo cô bước nhanh ra ngoài, hàn khí trên mặt bức người, Mộc Miên nhịn không được nhẹ nhàng nhéo ngón tay anh, nhỏ giọng nói: “Anh đừng nóng giận, em không bị sao cả…”

Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh lại thu trở về.

“Anh không giận em.”

“Ai giận cũng không cho, chọc tức thân thể thì làm sao bây giờ”, Mộc Miên không buông tha.

“Ừ…” Anh lên tiếng, không có ý kiến.

Triệu Địch đang ở bên ngoài chờ, vừa thấy hai người ra tới liền lập tức mở cửa xe, trên đường trở về, Mộc Miên mới biết được Lý Yên cũng rời đi giữa chừng, được người đại diện dẫn đi rồi.

“Vậy anh không có việc gì chứ”, cô lo lắng nhìn Triệu Địch.

“Không có việc gì, bọn họ vừa xuất hiện anh liền chạy”, anh điềm nhiên như không nói, ánh mắt lại trộm đánh giá Lâm Mộ An từ kính chiếu hậu, người phía sau phát hiện, nhàn nhạt liếc anh một cái, Triệu Địch lập tức như điện giật tránh ra.

Mộc Miên rũ đầu, còn đắm chìm trong dư vị vừa rồi chưa phục hồi tinh thần lại, Lâm Mộ An vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, như là lặng lẽ an ủi sủng vật.

Giây lát, cuối cùng là nhịn không được đem cô ôm vào lòng.

Trái tim còn có chút hoảng loạn mà đập loạn xạ, Lâm Mộ An chậm rãi khép mắt, siết chặt cánh tay.

Ngày hôm sau trở lại đoàn phim, đạo diễn báo vai diễn của Lý Yên sẽ bị xóa. May mắn thay, những cảnh quay chung trước đó đã quay gần hết, những cảnh còn lại đều dùng thế thân, cảnh quay của Lâm Mộ An cần phải điều chỉnh, suất diễn cũng tăng không ít.

Vì đuổi tiến độ, mỗi ngày anh đi sớm về trễ, quầng thâm mắt cũng từng ngày tăng thêm, Mộc Miên đau lòng không thôi, biến đổi đa dạng bồi bổ cho anh, cũng may Tết Âm Lịch tới rất nhanh, đoàn phim thống nhất cho nghỉ vài ngày.

Ngày nghỉ thứ hai, anh trực tiếp ngủ tới buổi chiều.

Bên ngoài sắc trời âm trầm, mưa phùn xen lẫn chút mưa đá, gió lạnh thấu xương, trong nhà ấm áp dễ chịu, Mộc Miên mặc áo lông to rộng, ngồi xếp bằng trên sô pha gõ bàn phím.

Cổ áo rộng mở lộ ra xương quai xanh tinh tế, sợi len màu xanh biển làm nổi bật làn da trắng nõn, cần cổ tuyết trắng thon dài, vài sợi tóc đen rơi ở trong đó, vô cùng mê người.

Trong căn phòng an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím, Mộc Miên nhìn chằm chằm màn hình, thần sắc chuyên chú nghiêm túc.

Tiếng bước chân nhỏ vụn đột nhiên vang lên, Mộc Miên cũng không ngẩng đầu tiếp tục động tác trong tay, thẳng đến khi phía sau lưng dán lên một thân hình ấm áp, một đầu tóc xù xì nằm trên vai cô, có chút nặng.

“Tỉnh?” Cô thuận miệng hỏi một câu.

“Ừ…” Bên tai truyền đến tiếng nỉ non trầm thấp, một nụ hôn ấm nóng rơi xuống cổ, theo bả vai đi xuống, cuối cùng lưu luyến ở xương quai xanh.

Một hơi thở tê dại dừng ở trên, có chút ngứa, Mộc Miên co người lại trốn anh, lại bị khống chế lại, hơi nóng phả vào mặt cô, sau đó đi tới khóe miệng cô, chậm rãi ngậm lấy mô cô.1

Đầu lưỡi truyền đến đắng chát nhàn nhạt, vị bạc hà nồng đậm truyền đến, xâm nhập cảm quan của cô, Mộc Miên phát ra tiếng bất mãn lên án, lực độ mút vào lại càng lớn hơn.

Ngón tay cô từ bàn phím rời đi, nhẹ nhàng xoa tóc anh.

Mưa rền gió dữ dần dần dịu xuống, anh giống như con mèo nhỏ, nhẹ nhàng hôn cô, không chịu buông ra.

Không biết qua bao lâu, Lâm Mộ An mới buông ra, sắc môi tươi đẹp ướt át, mê người đến cực điểm, đôi môi đỏ kia chậm rãi đóng mở, thanh âm trầm thấp gợi cảm.

“Em mặc đồ của anh…”

Ánh mắt anh nhìn từ trên xuống dưới, thân hình mảnh khảnh mặc áo lông của anh, lộ ra một tảng lớn da thịt tuyết trắng, khuôn mặt thanh lệ như bông sen trong núi, ánh nước trên môi liễm diễm, như một nụ hoa đỏ tươi.

Lâm Mộ An đi ra và nhìn cô đầu tiên, liền khống chế không được muốn hôn cô.

Ánh mắt anh nhìn xuống phía dưới, rơi vào trên cặp đùi trắng nõn kia, Mộc Miên nhìn thấy, lập tức đứng dậy che đôi mắt anh lại, thân hình mềm mại tiến lên, Lâm Mộ An dễ dàng tiếp được, sau đó nắm lấy cái eo mềm mại tinh tế kia.

“Không cho xem”, Mộc Miên thấp giọng cảnh cáo, thanh âm có chút ảo não, gương mặt ửng đỏ.

Thành phố B đã mưa với tuyết rơi suốt cả một tháng, quần áo phơi ở ban công căn bản không khô được, lúc cô đi lại hấp tấp, không có mang theo nhiều quần áo, cũng may quần áo trong tủ anh chồng chất, lấy áo len rộng thùng thình mặc ở trên người, đến quần cũng không cần.

Chỉ là ngày thường quen mặc như vậy ở một mình, nhưng hôm nay lại quên anh nghỉ ở nhà.

“Ừ, anh không nhìn”, anh cười khẽ ra tiếng, nhưng bàn tay một chút đều không thành thật, trực tiếp tách chân cô ra đặt ở hai bên hông, tay kia theo làn da bóng loáng sờ soạng đi lên.

Trái tim Mộc Miên nhảy dựng, lập tức đẩy tay anh, thanh âm hoảng loạn lại bất lực.

“Anh muốn làm gì!”2

“Anh.”