Lúc Mộc Miên đẩy cửa đi vào, Lâm Mộ An bỗng nhiên ngây dại.

Phòng không bật đèn, một phòng đen nhánh, theo tiếng mở cửa, chốt trên tường cũng bị mở ra.

Ánh đèn chợt sáng lên, Lâm Mộ An ngồi ở trên giường, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Tiếp xúc với ánh sáng mạnh, đôi mắt hơi hơi nheo lại, bên trong lạnh lẽo, khi nhìn thấy người đang tới, lại như thủy triều rút đi.

“Miên Miên…” Anh kêu lên, thanh âm mềm nhẹ, lắng nghe còn có chút ủy khuất.

Triệu Địch ở sau tức khắc trợn trắng mắt, nếu đổi lại người khác, chỉ sợ đã sớm nhận một câu biến.

Mộc Miên không lên tiếng, kéo hành lí đi vào, lúc bước vào không quên đóng cửa lại, theo tiếng lạch cạch vang lên, Triệu Địch bị nhốt ở bên ngoài hậm hực sờ mũi.

Đôi mắt Lâm Mộ An không chớp nhìn chằm chằm cô, Mộc Miên ở trước mặt anh đứng thẳng, sau đó khom lưng nắm cằm anh xem xét.

Rồi sau đó, nhẹ nhàng phun ra hai chữ, “Đỏ rồi.”

Mộc Miên vươn tay, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve làn da ửng đỏ trên má. anh, ánh mắt dần dần sâu hơn, sau đó hôn lên chỗ đó.

“Đừng nóng giận, em giúp anh tiêu độc.”

“Ừ.” Anh rũ mắt thấp thấp đáp lời.

Dưới ánh đèn, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, làn da trắng nõn, đôi môi hồng nhuận nhấp thành một đường thẳng tắp.

Hítttt hàaaa, Mộc Miên hít một hơi nhỏ, sau đó cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ.

Anh nâng mắt, đôi mắt ô nhuận mà ướt át cứ như vậy nhìn cô, không có quá nhiều cảm xúc, tròng mắt Mộc Miên vừa chuyển, nâng mặt anh lên.

“Nào, cười một cái cho tiểu tiên nữ nhìn nào.”

“Đừng nháo”, anh gỡ tay cô ra, biểu tình trên mặt lại buông lỏng vài phần, đáy mắt giống như qua cơn mưa trời lại sáng.

Khi Mộc Miên tắm rửa xong đi ra, Lâm Mộ An đang ngưỡng mặt nhìn trần nhà, như là đang ngẩn người, ánh đèn chiết xạ vào cong ngươi, nhỏ vụn loá mắt.

Cô xốc chăn lên, chậm rãi bò vào.

Quanh quẩn là hơi thở xa cách đã lâu, quen thuộc đến làm người say mê.

Cô vươn tay, đem mình vùi vào lồng ngực rộng mở kia.

“Em nhớ anh.” Cô nói.

Lâm Mộ An cúi đầu, Mộc Miên an tĩnh nhắm mắt lại, cánh mũi trắng nõn thẳng tắp, cánh môi hồng nhạt bị che dấu dưới sợi tóc, anh vươn tay, nhẹ nhàng kéo ra sau tai.

“Anh cũng nhớ em”, anh thấp giọng nói, sau đó lại bổ sung: “Rất rất nhớ.” Nghĩ đến lúc đóng phim, trong thoáng chốc, sẽ đem đối diện người thành em.

Nửa đêm, Lâm Mộ An bị nóng làm tỉnh.

Cảm giác quen thuộc từ chỗ kia lan tràn đến toàn thân, anh mở to mắt, quả nhiên, không biết khi nào, chân của Mộc Miên lại nhét vào giữa hai chân anh.

Cô ngẫu nhiên không tự giác khẽ nhúc nhích, da thịt mềm mại cọ qua chỗ mẫn cảm kia, sau đó cứng rắn như  cứng rắn đem anh từ trong mộng đánh thức.

Lâm Mộ An hung hăng mà nhắm mắt lại, cam chịu mà xoay người xuống giường.

Nửa tiếng sau, mang theo một thân hơi ẩm trở về, anh đem Mộc Miên xoay người, ôm ở trước ngực chặt chẽ mà chế trụ, sau đó dán lưng cô chậm rãi ngủ.1

Đoạn thời gian ở thành phố S kia, cơ hồ mỗi đêm anh đều làm như vậy.

Lâm Mộ An biết, Mộc Miên luyến tiếc để anh chịu ủy khuất, chỉ cần anh mở miệng, cái gì cô cũng đều sẽ đáp ứng.

Chỉ là anh luyến tiếc, Mộc Miên tốt như vậy, nên danh chính ngôn thuận thuộc về anh.

Từ trong ra ngoài, đều thuộc về anh.

Ngày hôm sau lúc Lâm Mộ An đến đoàn phim, cả đoàn từ đạo diễn từ trên xuống dưới đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bởi vì ngày hôm qua không thoải mái, đạo diễn đem nam nữ chính  diễn chung sau, đem từng người tách ra quay riêng trước, Lâm Mộ An nghe xong thần sắc hòa hoãn rất nhiều.

Đặc biệt là, khi ánh mắt chạm đến đến Mộc Miên bên cạnh.

Cô ngồi ở trên ghế, một tay chống cằm, trong mắt đều là hứng thú, không biết vì sao, bị đôi mắt kia nhìn chăm chú vào, Lâm Mộ An luôn có chút mất tự nhiên, tay chân có chút hoảng loạn.

Nghe tiếng đạo diễn hô, anh mới  âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm, may mắn không phải diễn cùng diễn viên nữ.

Bằng không, anh có thể là muốn bãi công.

Cơm giữa trưa, là chính tay Mộc Miên làm, Lâm Mộ An ở riêng một phòng, bên trong thiết bị đầy đủ mọi thứ, bao gồm đồ điện phòng bếp.

Mộc Miên biết anh ăn không quen cơm hộp.

Buổi chiều thời gian quay phim thực khẩn, trung gian chỉ có nửa giờ ăn cơm, mọi người đều là thống nhất gọi cơm hộp, có diễn viên ăn không quen, cũng sẽ kêu trợ lý đi ra ngoài mua.

Lâm Mộ An chính là như vậy, nhưng lại vẫn không hài lòng, chuyện trợ lý Tiểu Mỹ đau đầu nhất mỗi ngày, chính là mua cơm cho anh.

Điều kiện của đoàn phim rất đơn sơ, nhân viên công tác bao gồm đại bộ phận diễn viên ăn cơm đều là dùng bàn ghế nhỏ, cũng có người trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất.

Mộc Miên lấy hộp giữ nhiệt bản thân mang theo, đặt lên bàn mở ra, một mùi hương thức ăn khác lạ truyền ra, mang theo hương vị gia đình.

Triệu Địch cùng Tiểu Mỹ duỗi dài cổ nhìn qua.

Ba mặn một canh, thịt cánh gà kho tàu, khoai tây xào chua cây, củ cải đỏ xào thịt, còn có canh rong biển hầm xương sườn, cơm đầy chén.

Sắc thái đơn giản, nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy cơm hộp trên tay mình, liền mất hứng ăn uống.

Lâm Mộ An thay đổi sự muộn phiền không kiên nhẫn trước đây, mặt mày mềm ấm gắp đồ ăn lên ăn, thường thường còn không ngừng gật đầu, trên mặt đều là thỏa mãn.

Triệu Địch cùng Tiểu Mỹ yên lặng nhìn nhau một cáo, giây lát, anh nuốt nuốt nước miếng, dịch qua.

“Mộc Miên a ——”

“Dạ?” Mộc Miên có chút kinh ngạc nghiêng đầu.

“Đồ ăn này của em thoạt nhìn không tồi, có thể cho anh nếm một chút không hì hì hì…” Anh ưỡn mặt cười.

Lâm Mộ An nghe vậy ánh mắt lập tức lạnh lại quét qua, sau đó duỗi tay che chở đồ ăn trước mặt, xê dịch vào trong.

Mộc Miên cầm chiếc đũa gõ anh một cái, một tiếng bang thanh thúy, Triệu Địch nghe mà mí mắt nhảy dựng, trong lòng run sợ nhìn qua, quả nhiên, tiểu tổ tông kia đang hung hăng mà trừng mắt nhìn anh.

Câu anh không ăn chưa kịp thốt ra, bên tai đã vang lên tiếng Mộc Miên, ôn hòa mà bằng phẳng.

“Có thể a, em làm rất nhiều, hai người cũng không nhất định ăn xong, anh kêu cô gái bên cạnh cùng lại đây đi.”

Triệu Địch lập tức cảm giác tầm mắt kia trở nên càng lạnh lẽo, như muốn đem anh đâm thủng, anh nghĩ, nếu ánh mắt có thể giết người, anh có thể đã không biết đã chết bao nhiêu lần.

“Không cần không cần” anh liên tục xua tay: “Cơm hộp cũng ăn rất ngon ha hả a…”

Đợi Triệu Địch đi rồi, Mộc Miên trừng mắt nhìn người trước mặt, Lâm Mộ An vẻ mặt vô tội tiếp tục ăn cơm, thần sắc cực kỳ thuần lương.

Khóe miệng Mộc Miên nâng lên một nụ cười lạnh, lạnh lùng mở miệng: “Đại minh tinh lợi hại của em, bây giờ còn biết uy hiếp người khác, tính tình càng ngày càng nóng nảy...”

Anh làm bộ nghe không thấy, chỉ là động tác trong tay thả chậm vài phần, ánh mắt ảm đạm xuống.

Nhưng lại không muốn trách cứ anh nửa phần.

Lời nói trong bụng cứ như vậy nuốt xuống, Mộc Miên âm thầm mà thở dài.

Quên đi, gặp anh như vậy chỉ có thể sủng.

Triệu Địch cùng tiểu Mỹ gần đây tâm tình thập phần không tồi, bởi vì Lâm Mộ An tâm tình thực không tồi, làm cho bọn họ đều thần thanh khí sảng, nhưng phần tâm tình tốt đẹp này cũng chỉ duy trì tới khi Lý Yên trở về.

Đúng vậy, Lý Yên chính là nữ chính bộ điện ảnh này, người sau khi cường hôn không được thì bị Lâm Mộ An đẩy xuống đất kia.

Triệu Địch còn nhớ rõ biểu tình khi đó của cô, dữ tợn mà vặn vẹo.

“Đóng phim hôn môi đó là việc chính đang, anh không được vì cá nhân mà ảnh hưởng chất lượng bộ phim!”

Lâm Mộ An lúc ấy phản ứng gì nhỉ, nga, cậu ấy lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó dường như là ngại dơ, lập tức khom lưng đổ nước lau mặt, ném xuống một câu Tôi đây không quay nữa, liền rời đi không quay đầu lại.

Cô tức đến sủi bọt mép, cuối cùng vẫn là đạo diễn ra giảng hòa, chuyện này mới bỏ qua.

Hiện giờ, có thể nói là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, hơn nữa là, sắp bắt đầu quay chính là cảnh  trước trước chưa thành công kia.

Không sai, đây là một cảnh hôn.

Lý Yên nhìn chằm chằm người nọ gần trong gang tấc, khóe miệng nâng lên một nụ cười thắng lợi.

Cô nhón chân dán sát vào, mắt thấy là có thể đụng tới đôi môi đỏ mê người kia, đáy lòng có thanh âm đang phất cờ hò reo, không cam lòng cùng dục vọng sắp bị đọng lại nhiều ngày qua đã đến lúc bùng nổ.

Đáy mắt cô để lộ ra ánh sáng thắng lợi, rất nhanh, lần này, cô nhất định sẽ hôn anh.

Khoảng cách giữa hai người một chút kéo gần, đã mơ hồ có thể cảm giác được hô hấp ấm nóng nhè nhẹ của anh.

Đồng tử Lý Yên nhắm chặt lại, đang muốn động bên tai liền truyền đến một tiếng hô, thanh âm nồng hậu mà quen thuộc vang lên.

“Thế thân lên!”

“Đạo diễn?!” Lý Yên mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin chất vấn.

Đạo diễn ngồi ở giữa có chút mất mặt, ánh mắt trốn tránh giải thích: “Đây là Quý tổng phân phó.”

Đương nhiên không phải, chỉ là lần trước ăn cơm, anh cố ý điểm danh kêu ông chiếu cố Lâm Mộ An một chút mà thôi.

Lúc ấy chính ông cũng là vẻ mặt mộng bức, trời biết quan hệ giữa hai người họ thế nào.

Quý Phạn Trần, người đầu tư lớn nhất của bộ phim này, tài sản trên danh nghĩa mấy trăm tỷ, làm giàu từ đầu tư cổ phiếu, hai năm gần đây bắt đầu đặt chân vào giới giải trí.

Chính anh tự mình mở miệng, ai còn dám làm càn với Lâm Mộ An.

Cho dù người ta chỉ trời làm đất, chính người đạo diễn như ông cũng phải cung cung kính kính.

Đạo diễn vừa nói xong, Lâm Mộ An liền lập tức biến mất ở phim trường, giống như là không muốn nhìn cô dù chỉ một chút, Lý Yên nắm chặt tay, tức giận đến khóe mắt đỏ lên.

Phòng nghỉ, Lâm Mộ An đè Mộc Miên ở trên cửa, hôn môi cô, như là muốn xóa đi đoạn ký ức nào đó, động tác dồn dập mà hoảng loạn.

Thẳng đến khi anh buông ra, Mộc Miên mới nhẹ nhàng xoa tóc anh, không tiếng động trấn an.

“Thật đáng ghét”, bên tai truyền đến tiếng anh oán giận bất mãn, Lâm Mộ An đem đầu vùi vào cổ cô, rầu rĩ không vui.

“Ừ”, Mộc Miên thấp thấp đáp lời.

Hình ảnh vừa rồi vẫn còn trong đầu, ánh mắt cô gái kia chứa đầy dục vọng mà nhìn anh không chút nào che dấu, làm người ta chán ghét đến cực điểm.

Anh ôm chặt Mộc Miên, hưởng thụ hơi thở quen thuộc trên người cô, chậm rãi xua tan những cảm xúc u ám đó.

Mãi cho đến lúc ăn cơm tối, anh luôn buồn bực không vui, không còn dương dương tự đắc như trước nữa, đến lượng cơm ăn đều ít hơn ngày thường.

Ban đêm, bức màn bị kéo chặt chẽ, trước mắt một mảnh đen nhánh, toàn bộ phòng vô cùng yên tĩnh, hơi thở bên tai nhẹ nhàng, lồng ngực anh kề sát sau lưng cô phập phồng với tốc độ không đổi, Mộc Miên nhẹ nhàng phủ lên cánh tay bên hông kia, nhịp thở hơi chậm lại.

“Lúc trước, tại sao anh muốn vào giới giải trí…?” Mộc Miên thử hỏi, thanh âm nhợt nhạt mà chần chờ.

Cho tới nay, Mộc Miên cũng không dám chạm đến đoạn quá khứ không có cô kia, Lâm Mộ An lựa chọn bước vào con đường này, nhất định là anh có nguyên nhân, Mộc Miên nghĩ tới rất nhiều, kết quả duy nhất, khả năng đây là sở thích của anh.

Nhưng tất cả những ngày này, đều đang cho thấy, anh cũng không thích diễn xuất.

Cô nín thở chờ đợi, qua thật lâu, phía sau mới truyền đến thanh âm của anh, khàn khàn trầm thấp, ngữ điệu bình tĩnh.

Một câu ngắn ngủn, nháy mắt lại làm mắt cô nóng lên.

“Bởi vì anh muốn em nhìn thấy anh.”