"Bà nội!" "Bà cả, bà mau tỉnh lại đi!"
Tất cả mọi người sững sở dồn ánh mắt về phía Mai Hồng Tuyết.

Chuyện này là sao? Có người bắt đầu nghĩ đến những lời Cổ Bách Thiên vừa nói.
Bấy giờ, Mai Hồng Tuyết cũng hoảng.

Tuy cô chẳng thèm để ý đến lời Cổ Bách Thiện nói và rất tự tin vào khả năng của mình nhưng huyệt bách hội là huyệt vị rất nguy hiểm, trước đây cô từng châm cho người khác, tất cả đều thành công mà sao lần này lại...!Chẳng lẽ người đàn ông đó đã nói đúng, cô Châm lệch? "Bác sĩ Mai, chuyện là sao? Sao tay bà nội tôi lại lạnh thế này!" "Bác sĩ Mai, cô nói gì đi chứ!" "Xe cấp cứu có chịu tới không, phải đưa bà đến bệnh viện ngay!"
Người nhà họ Lương bắt đầu hoảng loảng cuống cuồng chạy khắp nơi như ong vỡ tổ, Mai Hồng Tuyết cũng không biết phải làm sao.

Cô chợt nghĩ tới chuyện gì đó, vội nói: "Người lúc nãy đi đầu rồi, nếu anh ta biết tôi châm sai thì chắc chắn cũng là một người biết châm cứu, mau gọi anh ta lại!"
Tuy Mai Hồng Tuyết không muốn thừa nhận minh châm cứu sai nhưng mạng người lớn bằng trời nên cô không dám qua loa, bây giờ xe cấp cứu vẫn chưa kịp tới nên muốn cứu được bà cụ thi phải nhờ đến Cổ Bách Thiên.
Người nhà họ Lương ngơ ngác, nhưng bây giờ ai rảnh quan tâm đến chấm với chả cứu, việc quan trọng bây giờ là phải cứu bà nội.

Mọi người lập tức chạy ra ngoài đuổi theo.
VÌ Cổ Bách Thiên vừa mới đi nên vẫn chưa đi xa, chỉ là người họ Lương chạy ra xong lại chạy về "Cậu ta...!Cậu ta không chịu quay lại" Người nào đó vuốt hồ hồi đầm đìa, bắt đắc dĩ nói "Cái gì? Thắng rác rưởi đó thấy chết không cứu?" Lương Phúc hét lên, trợn mắt nhìn Lương Niệm Huyện: "Lương Niệm Huyền, mày còn đứng đó làm gì.


Mau đi tìm tháng chồng vô dụng của mày về đây!"
Lương Niệm Huyện cũng ngẩn ngơ rồi vội vã chạy đi, ra đến cửa lập tức trông thấy Cổ Bách Thiên đang định mở cửa ngôi vào chiếc Santana, gọi: "Bách Thiên!" "Em chạy ra khuyên tôi về cứu người hả?" Cổ Bách Thiên nhíu mày.
Lương Niệm Huyên liên tục gật đầu, nhanh nhẹn nói: "Dù có cứu được hay không cũng phải về thử xem!" "Bà ta đối xử với em như thế, em vẫn muốn cứu người? Bách Thiên hơi bất ngờ nói.
Cổ
Lương Niệm Huyền cần môi: "Dù sao bà cũng là bà nội tôi, dù bà làm bao nhiêu điều sai trái thì tôi cũng không thể trơ mặt nhìn bà chết đi được!" "Nhưng chỉ cần bà ta chết thì em là người duy nhất đủ sức giành lấy vị trí chủ tịch Lương Gia!" Lương Niệm Huyện cười túm tim nói.

"Cổ Bách Thiên, anh ăn nói kiểu gì thế! Tiền bạc và địa vị có là gì so với mạng người?" Lương Niệm Huyền tức tối nhìn anh: "Đến lúc nào rồi anh vẫn còn nghĩ đến những điều đó?" "Tôi không quan tâm, Lương Gia hay bà nội đều không liên quan gì đến tôi hết.

Tôi chỉ quan tâm vợ mình thôi!" Cổ Bách Thiên nghiêm túc nói.

"Ai...!Ai là vợ anh?" Lương Niệm Huyền lúng túng, cô lùi lại theo phản xạ.

Cổ Bách Thiên nhíu mày, quay đi.

"Này! Cổ Bách Thiên, anh!" Lương Niệm Huyền tức chết mất, lúc nào rồi mà con người này vẫn còn hơi sức để gài cô? "Ch...!Chồng!" Lương Niệm Huyên cần môi, không biết mình đã nói từ đó ra thế nào, mặt nóng bừng bừng lên và đó ứng
Cổ Bách Thiên dừng lại, anh lập tức xoay người nắm lấy tay Lương Niệm Huyền đi thẳng vào trong.

"ĐI, đi cứu bà nội thôi" "Anh!" Lương Niệm Huyền ngơ ngác rồi chợt nhận ra anh đang cố ý, anh vẫn muốn cứu bà nội.
Bồng nhiên, cô có cảm giác mình đang bị lừa.
Huyền bực tức, xấu hổ đẩy tay anh ra.
Về nhà tôi tính số với anh! Cổ tức tối nghĩ
Lương Niệm "Tên vô dụng đó quay lại rồi!" Thấy Cổ Bách Thiên quay lại, mọi người vội vàng nhường đường.

Mai Hồng Tuyết chân chữ nhưng vẫn nhường chỗ lại cho anh.

"Cổ Bách Thiên, mày biết châm cứu không thể? Tao bảo trước, nếu bà nội xảy ra chuyện gì không hay thì mày phải chịu tất cả trách nhiệm!" Cổ Bách Thiên chưa kịp làm gì thì Lương Phúc đã đứng đó oang oang cái miệng.
Cổ Bách Thiên đang định giơ tay lên thì nhíu mày ngừng lại.

"Đừng nghe anh ta nói, người châm là tôi nên trách nhiệm cứ để tôi gánh vác, anh chỉ cần cứu người là được!" Mai Hồng Tuyết lên tiếng nhận hết trách nhiệm về minh.

"Nhưng Hồng Tuyết...!"Anh câm ngay!" Mai Hồng Tuyết gắn giọng, liếc Lương Húc.

Cô quay sang nói với Cổ Bách Thiên: "Mạng người quan trọng, mong anh hãy dốc hết sức cứu bà.


Dù anh có cứu được hau không thì Mai Hồng Tuyết vẫn nợ anh một lần!"
Xì xào! Tất cả mọi người xôn xao lên.

Mai Hồng Tuyết nối tiếng là cô gái kiêu ngạo, không ngờ lại ăn nói khép nép thế này.

Cổ Bách Thiên cười, lắc đầu: "Tôi không cần cô trả, bà cụ là mẹ của cha vợ tôi, là bà nội của vợ tôi nên cứu bà là việc tôi nên làm!"
Dứt lời, mọi người nhìn thấy Cổ Bách Thiên không thèm quan sát kỹ đã rút cây chậm trên đầu bà cụ rồi cắm lại.
Cả nhà tròn mắt nhìn, cảm như thật đấy nhỉ? "Cổ Bách Thiên, mày đang làm cái gì thế, mày đang muốn giết bà nội, mày giết người...!"Khu khu!"
Lương Phúc chưa kịp nói xong thì bà cụ đã họ khan, mặt mũi hồng hào trở lại và thở đều.
Bà sống rồi!
Ai cũng giật mình hoảng hốt, nhất là Mai Hồng Tuyết.

Cô không dám tin vào mắt mình, quay sang nhìn Cổ Bách Thiên Anh ta không cần nhìn đã châm thẳng vào huyệt bách hội, hơn nữa còn cứu được bà.

Rốt cuộc trình độ của anh đã lên đến đâu? "Người sống lại rồi, đến hiệu thuốc mua hai lạng phòng phong, tám tiền đẳng sâm, năm tiền hoàng thục địa, ba tiên đương quy về mài thành bột rồi pha với nước ẩm uống mỗi tiếng một lần, ba ngày sau là khỏi.

Cổ Bách Thiên bình tĩnh nói, đoạn đứng dậy bỏ ra ngoài.

"Này, Cổ Bách Thiên?"
Cổ Bách Thiên vừa mới ra khỏi biệt thự đã bị người ta gọi lại.

Anh xoay người, lúc này trong nhà quá đông nên đến giờ anh mới quan sát kỹ cô gái trước mặt.

Mặt mũi xinh xắn, trông cũng đoạn trang, bước đi với sống lưng thắng táp như cây tùng cao cao kiêu ngạo.

Cô gái này có hơi thở của sách, cành vàng lá ngọc có học thức hiểu nhiều biết rộng.
Trong mắt Cổ Bách Thiên, Mai Hồng Tuyết là cô gái rất đẹp, nhưng anh không hề rung động vì anh là người đã có gia đình.

"Có chuyện gì không?" Cổ Bách Thiên hỏi.
Mai Hồng Tuyết tò mò nhìn anh, nói: "Cảm ơn anh đã giúp do!" "Tôi đã nói rồi, đó là việc tôi nên làm! Nếu cô không còn gì để nói thì tôi xin phép đi trước!" "À này...!Tôi thấy anh không bắt mạch đã cho đơn thuốc, anh biết...!Xem mặt đoán bệnh?" Mai Hồng Tuyết hỏi dò, ảnh mắt lấp lánh hi vọng.
Y học cổ truyền có bốn phương pháp chẩn đoán quan trọng là.

Nhìn, nghe, hỏi, chạm.


Từ nhỏ cô đã theo ông nội học y, bảy giờ đã biết cách hỏi và chạm.

Dù ông nội có mặt ở đây cũng không dám nhìn lướt qua bệnh nhân đã châm cứu và kẻ đơn thuốc.

Nếu thể thì người có thể nhìn đoán bệnh chính là than y! "Cô nhầm rồi, tôi không biết gì hết!" Cổ Bách Thiên lạc đầu bỏ đi.
Mai Hồng Tuyết ngẩn ngơ, khi cô lấy lại tinh thần thì Cổ Bách Thiên đã đi mất.

Nụ cười trên môi biến thành vẻ tức giận, con người này vô lý không thể tả được.
Nhưng cô không tin những lời anh nói, vì cách anh chậm cứu không phải là thứ cô hay ông nội Mai Hải Lộ có thể làm được.

Hơn nữa, toa thuốc kê phòng phong cũng là thứ cô thấy tò mò.

Mai Hồng Tuyết lắc đầu quay trở lại biệt thự, cô bắt gặp Lương Niệm Huyền đang đứng đó suy nghĩ điều gì.
Thật ra Lương Niệm Huyền đang khó hiểu không biết người chồng vô dụng của mình học được cách châm cứu từ khi nào, có nghe nói trước khi nhập ngũ anh chỉ là cậu ấm nhà giàu ăn chơi trác táng.

Chẳng lẽ anh học trong quân đội?" "Chồng cô rất giỏi!" Mai Hồng Tuyết đắn đo mãi mới nói được một câu rồi đi thẳng vào biệt thự,
Lương Niệm Huyên tròn mắt nhìn, mặt cô chợt đỏ lên.

Từ khi Cổ Bách Thiên về đây, thứ cô nghe nhiều nhất là những lời mỉa mai và khinh thường, đây là lần đầu tiên cô thấy người ta khen anh.

"Hừ!.

Ăn may thôi! Có gì đâu mà khen!" Lương Niệm Huyền bĩu môi, nhưng lần này cộng với hôm đi thuê mặt bằng công ty lần trước đã khiến quyết định ly hôn trong cô lung lay.

"Lương Niệm Huyện, bà nội tỉnh rồi! Đang gọi mày vào đấy!" Lương Phúc ra ngoài, cau mày gọi..