Trịnh Tuyết Dương lấy ra một chồng văn kiện đưa cho Tống Kiều Linh, nhẹ giọng nói: “Vậy tôi cho nói thẳng, giám đốc Linh, trung tâm thương mại của nhà họ Trịnh chúng tôi, tài sản quả thật rất tốt, tuy rằng trước đây đã bị các ngươi không từ chối hai lần, nhưng tôi vẫn muốn đến giành lấy một chút đầu tư.”
Tống Kiều Linh xem tư liệu cẩn thận, mới khẽ cười nói: “Nếu cô Dương đã tự mình đến, vậy tôi sẽ nể mặt, sẽ đến trung tâm thương mại của nhà họ Trịnh tiến hành đầu tư.
“Thật ư?” Trịnh Tuyết Dương vẻ mặt kinh ngạc, cô vốn nghĩ khi đến sẽ bị gây khó dễ, nhưng không thể tưởng được lại là dễ dàng như vậy.
“Cô đừng sốt ruột, hãy nghe tôi nói hết.” Tống Kiều Linh nói, “Nhưng dựa vào lúc trước các cô không tôn trọng công ty đầu tư của Bùi thị chúng tôi, cho nên lần đầu tư này, chúng tôi chỉ ra hơn bảy trăm tỷ đồng, hơn nữa, lợi nhuận của chúng tôi, phải thêm mười phần trăm so với lúc trước, đây là hợp đồng tôi định ra lại một lần nữa, cô có thể mang về xem một chút, nếu không có vấn đề, về ký xong thì gửi quay lại, đương nhiên, nếu nhà họ Trịnh các cô cảm thấy điều kiện này hà khắc quá, cũng có thể lựa chọn không hợp tác, dù sao Công ty Đầu tư Bùi thị chúng tôi cũng không thiếu hạng mục.”
Trịnh Tuyết Dương chăm chú xem hết hợp đồng, lại phát hiện điều kiện hợp đồng lúc này, so với hợp đồng trước mang về khắc nghiệt hơn nhiều, hợp đồng trước đây, về cơ bản đều có lợi cho nhà họ Trịnh, nhưng lần này thì khác, nhà họ Trịnh ở trong này có lợi không nhiều, thậm chí còn có thể sẽ bồi thường thêm tiền.
Nhưng Trịnh Tuyết Dương cũng không dám nói thêm gì, lúc này đây có thể ký được hợp đồng, đã xem như may mắn rồi.
Tống Kiều Linh cũng không sốt ruột, nói: “Cô Dương, trước tiên mang hợp đồng về thương lượng thật kỹ đi, nhưng, sự kiên nhẫn của Bùi thị chúng tôi cũng không có tốt như vậy đâu.”
Văn phòng Tổng giám đốc.
Bùi Nguyên Minh vẫn là thích mua áo sơ mi trắng ở bên vệ đường, đơn giản, thuận tiện, mặc vào rất thoải mái.
Đứng ở tầng cao nhất của thương giới thành phố Nam Hải nhìn xuống cả thành phố Nam Hải, trong lòng Nguyên Minh lại không chút gợn sóng.
Nhìn một lát sau, anh mới thản nhiên nói: “Đối với rất nhiều người mà nói, có thể đứng ở vị trí này, hẳn là đã đủ thỏa mãn rồi?”
Hạ Vân ở phía sau cách đó không xa nhẹ nhàng cười, nói: “Nhưng đối với Tổng giám đốc Minh mà nói, nơi như vậy quá thấp rồi, nước cạn sao làm khó được thuồng luồng chứ?”
“Thuồng luồng?” Bùi Nguyên Minh bật cười, “Tôi chẳng qua là một người thừa kế bị vứt bỏ của gia tộc Bùi thị ở Đà Nẵng mà thôi, nếu không phải là vì một chút tiền trong tay tôi, cô cảm thấy được gia tộc sẽ nhận tôi một lần nữa sao? Thằng em trai kia sẽ thừa nhận tôi sao? Không, cái bọn họ chấp nhận là tiền của tôi, cái để thừa nhận cũng là tiền của tôi.”
“Nhưng đó là đồ của anh.” Hạ Vân nhẹ giọng nói, đồng thời trong con
ngươi hiện lên sự ngưỡng mộ, đây là cậu chủ nhà họ Bùi, cho dù là sống trong ba năm nghịch cảnh, cũng chưa từng suy sụp, mà nay một khi đã vùng dậy, cho dù là sự tồn tại của gia tộc Bùi thị bây giờ, cũng không thể không kiêng kị anh vài phần, như những năm trở lại đây, gia tộc Bùi thị cũng không có người nào dám đến thao túng Công ty Đầu tư Bùi thị là biết rồi đó. “Sắp xếp một chút, điều chỉnh một chút hợp đồng tài sản của công ty, ưu tú thì giữ lại, lỗ vốn thì vứt đi, bao gồm những đầu tư trước đây bởi vì có quan hệ với gia tộc Bùi thị mà ký kết.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói. “Tổng giám đốc Minh, như vậy có phải đắc tội gia tộc Bùi thị hơi quá rồi không?” Hạ Vân nhắc nhở nói.
“Cô cho rằng cho dù là không đắc tội bọn họ, bọn họ có thể coi tôi là người một nhà sao? Thừa dịp lúc gia tộc Bùi thị bây giờ chưa vực dậy được, có một số việc nếu không làm, sau này có thể không còn cơ hội nữa… Hạ Vân, đối với tôi và cô vẫn còn sự tin tưởng, tôi cho cô thời gian một tháng, nhưng tôi hy vọng sau một tháng, trong công ty này, chỉ còn nghe thấy tiếng của một mình tôi!” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
Hạ Vân trong lòng chấn động, cô không thể ngờ được Bùi Nguyên Minh dữ dằn như thế, không chỉ là muốn chỉnh lý lại tài sản của công ty, lại càng muốn đem toàn bộ nhân viên ở vị trí quan trọng của Bùi thị trước đây kéo xuống hết.
“Nhưng bên phía Bùi thị…”
“Bọn họ hiện tại không dám nói gì đâu.” Bùi Nguyên Minh cười cười, không dây dưa đề tài này nữa, mà hí mắt nhìn về khối trung tâm thương mại của nhà họ Trịnh, “Chuyện bên này tiến hành như thế nào rồi?”
“Tống Kiều Linh đã đem hợp đồng cho phu nhân mang về, nhưng lần này điều kiện trong đó rất hà khắc, nhà họ Trịnh chưa chắc sẽ đáp ứng.” Hạ vân nói.
“Không, bọn họ sẽ đáp ứng, hơn bảy trăm mười ba tỷ đồng tuy rằng đối với chúng ta mà nói không tính là gì, nhưng đối với nhà họ Trịnh bây giờ mà nói, chính là cọng rơm cứu mạng, bởi vì một khi ngay cả chúng ta cũng không đầu tư, chỉ sợ ngân hàng thương nghiệp của thành phố Nam Hải cũng không có ai dám cho bọn họ vay?”
Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: “Bảo Tống Kiều Linh nên mở đầu thì mở đầu, thái độ có chừng mực, cuối cùng làm như gắng gượng đồng ý, khiến người nhà họ Trịnh hiểu được, nếu lúc này không phải có Trịnh Tuyết Dương hạ mình đến cầu chúng ta, bọn họ căn bản sẽ không lấy được mối đầu tư này.”