Bản thân ngay cả zalo của nữ thần cũng không có được, cô ta không chỉ làm quản lý cấp cao ở Công ty Đầu tư Bùi thị, mà còn lái Porsche, nhìn lại bản thân thế mà ở chỗ này làm bảo vệ…
Tôn Hạo Dương chỉ cảm thấy cổ họng của mình có chút ngọt, một ngụm máu thật không dễ dàng mới nuốt xuống.
Bùi Nghiêm Minh bên cạnh lại chẳng có cảm giác gì, mà đi qua bên phía Tống Kiều Linh cười nói: “Chỗ đỗ xe còn thừa có vẻ hẹp, hay là đỗ ở chỗ tôi bên này đi?”
Bản thân Tống Kiều Linh giật nảy mình, tổng giám đốc Minh thế mà lại nói chuyện với mình?
Cô ta vội đẩy cửa xuống xe, nói: “Không cần đâu, anh cứ đỗ ở đây đi.”
Trong lúc nói chuyện cô ta liếc mắt nhìn sang, có hơi không biết phải nói gì, mặc dù biết rằng tổng giám đốc là người khiêm tốn, chỗ để xe rộng như vậy lại chỉ để có một chiếc xe đạp điện…
“Vậy cô…” Bùi Nguyên Minh nói.
“Để bảo vệ đỗ xe giúp tôi là được rồi.” Tống Kiều Linh vội nói.
“Vậy được, tôi đi trước đây.” Nói xong anh cũng lười để ý đến Tôn Hạo Dương, mà trực tiếp xoay người rời đi.
Tôn Hạo Dương nghiêng đầu cố không để Tống Kiều Linh nhận ra, Tống Kiều Linh cũng chẳng thèm để ý, mà đưa chìa khóa xe cho anh ta, nói: “Lát nữa đỗ xe xong, để chìa khóa ở sảnh trước là được, còn có…”
Lời chưa nói xong, vẻ mặt Tống Kiều Linh đột nhiên kỳ lạ, chần chờ nói: “Lớp trưởng Dương… cậu sao lại, ở công ty chúng tôi làm bảo vệ?”
Tôn Hạo Dương lộ ra biểu cảm còn khó coi hơn cả khóc, nói: “Tôi đến để trải nghiệm cuộc sống một chút.”
“Thế à?” Tống Kiều Linh cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao cô ta cũng không quan tâm đến Tôn Hạo Dương lắm, chẳng qua nể mặt bạn học cũ, cô vẫn cười nói: “Đúng rồi, mấy hôm trước đội trưởng đội bảo vệ bị tổng giám đốc đuổi rồi, cậu cố lên, nói không chừng tổng giám đốc sẽ cho cậu thăng chức tăng lương đó.”
“Tôi…” Tôn Hạo Dương con mẹ nó hết chỗ nói rồi, còn muốn anh gắng, cô ta nói vậy là muốn anh ta làm bảo vệ cả đời sao? cố c
Khuôn mặt kìm nén giúp Tống Kiều Linh đỗ xe xong, Tôn Hạo Dương đang định xách chiếc xe đạp điện của Bùi Nghiêm Minh ném ra chỗ khác, bỗng nhiên thần sắc anh ta khẽ động.
Không đúng, đây là khu để xe riêng của tổng giám đốc, không biết thằng nhãi Bùi Nghiêm Minh này có vận cứt chó gì mà có thể đi làm ở Công ty Đầu tư Bùi thị, chẳng qua nếu như bị tổng giám đốc phát hiện chỗ đỗ chuyên biệt xe của mình bị một tên ở rể chiếm mất, thì không biết công việc này của Bùi Nghiêm Minh có còn giữ được hay không?
Vừa nghĩ đến đó, Tôn Hạo Nghiêm liền bình tĩnh lại, bây giờ điều anh ta hy vọng nhất đó là mong cho Bùi Nghiêm Minh phải thê thảm hơn anh ta.
Phòng làm việc của tổng giám đốc.
Bùi Nghiêm Minh sớm đã quên loại người như Tôn Hạo Dương rồi, đây vốn dĩ là một kẻ tiểu nhân, anh căn bản không thèm để trong lòng.
Ngay lúc này Tống Kiều Linh đi vào phòng làm việc, gương mặt thấp thỏm, nói: “Tổng giám đốc Minh.”
“Có một việc muốn cô đi xử lý một chút.” Bùi Nghiêm Minh nói: “Người nhà họ Trịnh ngày hôm nay sẽ lại đến đàm phán chuyện vốn đầu tư, hạng mục lần này là cô theo, nhưng mà cô phải năm chặt chi tiết, hợp đồng phải làm
thật hoàn hảo, tôi muốn bảo đảm là, nếu như nhà họ Trịnh lần này vẫn muốn thay đổi người phụ trách tạm thời, miếng đất này của bọn họ, phải bồi thường cho chúng ta.”
Tống Kiều Linh hoảng sợ nói: “Tổng giám đốc Minh, đây không phải là rơi vào bẫy sao?”
Bùi Nghiêm Minh bình thản nói: “Ai nói là rơi vào bẫy? Nếu như nhà họ Trịnh hiểu được phải tôn trọng chúng ta, từ đầu đến cuối cũng không cần đòi thay đổi người phụ trách, cứ tiến hành tốt hạng mục này, thì chúng ta cũng vui vẻ đầu tư, dù sao đây cũng là tiền vốn có chất lượng.”
“Nhưng mà nếu như bọn họ còn muốn động tay động chân làm chuyện mờ ám, bọn họ làm một, chúng ta có thể làm mười lăm. Công ty chúng ta gia to nghiệp lớn, không đáng vì một chút tiền nhỏ này mà lãng phí quá nhiều tinh lực, hiểu không?”
“Vậy người phụ trách nhà họ Trịnh rốt cuộc là..” Tống Kiều Linh nhẹ giọng nói.
“Trịnh Tuyết Dương, ngoài cô ấy ra, ai cũng không được nhận” Bùi Nghiêm Minh nói xong phất phất tay, ý bảo Tống Kiều Linh đi ra ngoài.
Tống Kiều Linh ôm đống giấy tờ, khuôn mặt tuyệt mỹ toàn bộ là nét mặt ngưỡng mộ, cô ta đương nhiên biết Trịnh Tuyết Dương là vợ Bùi Nghiêm Minh. Không nghĩ tới người thần bí cao lãnh như Bùi Nghiêm Minh, đối với vợ mình lại tốt như vậy, thật sự là rất hâm mộ đó! Nếu như hồi đầu lúc còn ở trường học, cô buông xuống tư thái của mình thì…
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt Tống Kiều Linh ửng đỏ, nhịn không được tự lầm bẩm: “Tống Kiều Linh ơi là Tống Kiều Linh, người ta đều đã kết hôn rồi, có là người đàn ông ưu tú nhất thiên hạ đi chăng nữa, mày cũng không thể chỉ nghĩ đến cái này chứ!”
Dưới lầu Công ty Đầu tư Bùi thị, Trịnh Tuyết Dương một mặt thấp thỏm đứng ở cửa chính của công ty, sau đó báo tên của mình với cô bé ở trước sảnh.
Sau đó không lâu, cô liền bị người dẫn đến phòng làm việc của Tống Kiều Linh.
Tống Kiều Linh nhìn từ trên xuống dưới giai nhân tuyệt sắc trước mặt, trong lòng không nhịn được thờ dài, vợ của tổng giám đốc Minh quả nhiên là người đẹp, thảo nào mà anh lại yêu thương cô ấy như vậy.
Đối mặt với phu nhân của tổng giám đốc, Tống Kiều Linh cũng không dám làm dáng vẻ tự cao tự đại gì, mà cô đứng lên cười nói: “Cô Dương, không biết là cô có việc gì ạ?”
Trịnh Tuyết Dương vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Chào cô, hôm nay tôi đến thực ra là muốn tìm tổng giám đốc nói chuyện một chút, không biết tổng giám đốc có thời gian hay không.”