Trịnh Tùng và Trịnh Chí Dụng nhìn nhau, cả hai người đều có vẻ rất ngượng ngùng lúng túng. Họ lấy mũi nhìn người đã quen, muốn họ xin lỗi người “ngoài lề” như Trịnh Tuyết Dương thì họ cực kì không muốn.
Nhưng mà vấn đề là lúc này không còn cách nào khác, Trịnh Chí Dụng hít sâu một hơi rồi nghiêng người về phía Trịnh Tuyết Dương nói: “Chị Tuyết Dương, lần này em đã làm sai, xin chị tha thứ cho em”
Khi anh ta cúi đầu xuống, vẻ mặt của Trịnh Chí Dụng thoáng qua chút gì đó hung tàn nhưng anh ta đã che nó đi rất tốt.
Trịnh Tùng thì cười híp mắt mà nói: “Tuyết Dương à, cháu xem Chí Dụng đã xin lỗi cháu rồi, bác cũng nói lời xin lỗi với cháu. Bác hứa sau này chuyện đó sẽ không tái diễn nữa, cháu có thể nể mặt bác mà đi đến công ty đầu tư Bùi Thị một chuyến không?”
“Nể mặt! Ba con hai người cần mặt mũi làm gi? Có việc thì kéo Tuyết Dương vào, không có gì thì đá nó ra ngoài là sao? Các người tưởng các người là ai mà muốn gì làm nấy?” Trong đám đông, Thanh Linh lớn tiếng nói chuyện rất khí thế. Lần trước Trịnh Tuyết Dương bị cướp hợp đồng đầu tư bà ta đã rất tức giận nhưng không dám bộc phát, bây giờ cơ hội đã đến, tất nhiên là bà ta cũng xông lên.
“Em dâu à, em đừng như vậy, nói thế nào thì cũng là chuyện của nhà họ Trịnh, chẳng lẽ lại vì chút chuyện nhỏ này mà nhà họ Trịnh lại phá sản hay sao? Nếu vậy em có thể có cuộc sống tốt đẹp không?” Trịnh Tùng âm trầm mở miệng nói.
Nghe đến hai chữ phá sản, Thanh Linh cùng rùng mình một cái. Cả đời Thanh Linh đều đã quen làm người giàu có, rảnh rỗi, nếu trở thành người nghèo thì để bà ta chết đi cho xong.
Nghĩ đến đây, Thanh Linh cũng thay đổi thái độ, nhìn Trịnh Tuyết Dương do dự nói: “Tuyết Dương à, hay là con ráng đồng ý đi?”
“Mẹ, không phải con không muốn mà là có lẽ con không làm được đâu.” Trịnh Tuyết Dương lo lắng dậm chân.
Bản thân chuyện này đã phiền phức rồi, lỡ như cô không làm được thì chẳng phải trách nhiệm đều đổ lên người cô hết hay sao? Không tài nào Trịnh Chí Dụng dễ nói chuyện như vậy được, tám mươi phần trăm đứa em trai họ này đang tìm người gánh hậu quả thay mà thôi.
“Được rồi Tuyết Dương à, ông nội biết con vẫn còn khúc mắc trong lòng với ông. Vốn dĩ hợp đồng kia là do con giành được, mặc kệ trước đó xảy ra chuyện gì thì cũng là ông đồng ý cho Chí Dụng ra mặt, nếu Chí Dụng sai thì cũng có phần lỗi của ông!” Ông cụ Trịnh đang ngồi trên vị trí chủ tọa đột nhiên mở miệng nói: “Thôi thì ông nội sẽ cho cháu một lời giải thích rõ ràng trước mặt mọi người. Tuy là không thể cho cháu làm giám đốc trung tâm thương mại nhưng chỉ cần cháu kí được hợp đồng này, cháu sẽ trở thành giám đốc dự án của trung tâm thương mại, mọi chuyện ở đó đều do cháu toàn quyền quyết định. Điều kiện này được rồi chứ?”
“Ông nội!” Trịnh Chí Dụng không khỏi thốt lên. Giám đốc dự án là một chức vụ có quyền lực thật sự, nếu như để Trịnh Tuyết Dương nắm giữ thì những người như anh ta không thể tận dụng giở trò, vơ vét cơ hội béo bở được. “Mày câm miệng cho tao!” Sau khi mắng anh ta, ông cụ Trịnh nói với Trịnh Tuyết Dương: “Tuyết Dương, đây là điều kiện tốt nhất mà ông nội có thể cho cháu. Cháu suy nghĩ cẩn thận một chút.”
Tất cả những gì cần nói thì đã nói, mặc dù Trịnh Tuyết Dương hơi do dự những cô cũng chỉ có thể đồng ý với một cái gật đầu nhẹ.
Vị trí giám đốc dự án quan trọng đến mức gần như tương đương với một nửa tổng giám đốc, việc ông cụ Trịnh sẵn sàng cho cô đảm nhận vị trí này cũng đủ cho thấy thành ý của ông ta.
Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương chấp nhận, ông cụ Trịnh mới thở ra một hơi. Giờ phút này mọi chuyện đều không còn quan trọng bằng sự sống còn của gia tộc họ Trịnh, một khi không nắm lấy được công ty đầu tư Bùi Thị thì chuyện của sau này khỏi cần phải bàn đến nữa.
“Tôi quyết định như vậy, mọi người có ý kiến gì không?” Để cho nghiêm túc, ông cụ Trịnh lại hỏi thêm một câu.
“Không có ý kiến gì, Tuyết Dương bẩm sinh đã có khiếu trở thành người quản lý dự án. Cô ấy có thể giải quyết được vấn đề hai lần, lần này nhất định cũng sẽ làm được!” “Đúng vậy, hiện tại chỉ có Tuyết Dương mới có thể cứu nhà họ Trịnh của chúng ta!”
“Chị Tuyết Dương, tài sản và sinh mạng của chúng em đều đặt vào chị đấy!”
Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương chấp nhận, những người nhà họ Trịnh đều vui mừng không kịp, sao họ lại có thể phản đối được? Tất nhiên là muốn tâng bốc cô một cách trắng trợn rồi.
Vào buổi chiều, Trịnh Tuyết Dương lại thấp thỏm lo lắng đi đến tòa nhà của công ty đầu tư Bùi Thị, dù sao thì thời gian quá gấp gáp, mà cô cũng không chờ đợi được nữa.
Sau khi đăng ký ở quầy lễ tân, nhân viên lễ tân ân cần đưa cô đến phòng tiếp khách. Đợi mãi mà Tống Kiều Linh vẫn chưa đến, trong lòng Trịnh Tuyết Dương cũng bồn chồn lo lắng nhưng cô không dám thúc giục.
Trong văn phòng của Tổng giám đốc.
Bùi Nguyên Minh cầm tập hồ sơ ngẩng đầu nhìn về phía Tống Kiều Linh đang mặc đồ đồng phục, như cười như không mà nói: “Sao thế? Có chuyện gì à?”