“Đúng vậy! Có người làm ăn nào như các người đâu!”
“Tối hôm qua là tự các người đến đây, chẳng có ai mời các người đến cả, cũng chính các người cho hết cái này đến cái kia rồi đề nghị hợp tác. Bây giờ thì tốt rồi, vừa tốn công sức một ngày thì lật lọng à! Đây là hành động của một kẻ hèn hạ!”
Đối mặt với những lời buộc tội của gia đình họ Trịnh, Tôn Diệu Trung và những người khác cũng không hề cam lòng chịu ở thế yếu, dựa vào lý lẽ để tranh luận.
Ông cụ Trịnh tức giận đến mức tim cũng hơi đau lên, cuối cùng vỗ mạnh xuống bàn hét lớn: “Thôi, đừng làm ồn nữa!”
Đợi đến khi cả hai bên đều yên lặng, ông ta mới nhìn Tôn Diệu Trung với vẻ mặt chân thành: “Ông chủ
Tôn, ông chủ Bạch, tôi đã nói hết lòng mình với các ông rồi, tôi cũng không thể nói gì thêm nữa. Nhưng mà dựa vào tình cảm quen biết bao năm của chúng ta, mọi người xem như là để lại mặt mũi cho tôi đi. Cho tôi ba ngày, trong ba ngày nếu tôi không thể ký hợp đồng được với công ty đầu tư Bùi Thị thì chúng ta huỷ bỏ hợp tác, được không?”
Tôn Diệu Trung và mấy người khác nhìn nhau, một lúc sau mới gật đầu nói: “Được, nể tình bạn già của chúng ta, chúng tôi sẽ cho các người thời gian ba ngày. Nếu như ba ngày sau các người không thực hiện được như thoả thuận thì chúng tôi sẽ lấy mảnh đất đó!”
“Mấy người…” Ông cụ Trịnh giận đến toàn thân đều run rẩy, những người này đến đây là vì mảnh đất đó.
Sắc mặt của ông cụ Trịnh tái nhợt. Trịnh Chí Dụng gây ra chuyện lớn đến vậy, nếu muốn thuyết phục được Công ty đầu tư Bùi Thị trong vòng ba ngày thì gần như là không thể.
Nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác, trong tình cảnh này thì ông ta chỉ có thể làm như vậy. Vì nếu không, nhà họ Trịnh còn không có được cả ba ngày để bình tâm lại nữa.
Nhìn những người này tươi cười rời đi, trong mắt ông cụ Trịnh, những kẻ này đều đã thành loại người khẩu phật tâm xà!
Lúc này, Trịnh Chí Dụng đang đứng tại chỗ đột nhiên thay đổi sắc mặt, anh ta ngẩng đầu do dự nói: “Ông nội, có lẽ có một người có thể giải quyết vấn đề này.”
“Ai?” Ông Trịnh nói gần như là theo phản xạ.
Trịnh Chí Dụng liếc nhìn Trịnh Tuyết Dương ở phía sau đám đông, đôi mắt hiện lên vẻ hằn học. Mặc dù anh ta chưa giành lại được hợp đồng nhưng nếu như người khác cũng thất bại thì đây chẳng còn là trách nhiệm của mỗi mình anh ta nữa.
“Ông ơi, không phải chị Tuyết Dương đã nhận đầu tư từ Công ty đầu tư Bùi Thị hai lần rồi sao? Cháu nghĩ chỉ cần chị Tuyết Dương đồng ý giúp đỡ thì Công ty đầu tư Bùi Thị sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta một lần nữa thôi.” Trịnh Chí Dụng chậm rãi mở miệng, vẻ mặt nom vô cùng chắc chắn.
“Tuyết Dương?” Khuôn mặt ông Trịnh khẽ động đậy, vốn dĩ ông ấy không thích Trịnh Tuyết Dương nhưng bây giờ khi nghe Trịnh Chí Dụng nói như vậy, ông ta mới nhớ ra rằng hai lần kỳ tích này đều do Trịnh Tuyết Dương tạo ra!
Đúng lúc này, ông chủ Trịnh như người chết bắt được cọng rơm cứu mạng, ánh mắt nóng như lửa nhìn vào Trịnh Tuyết Dương: “Tuyết Dương, cháu tới đây nói chuyện với ông nào!”
Trịnh Tuyết Dương cau mày liếc Trịnh Chí Dụng, biết rằng tên này lại muốn đưa mình vào tròng đây mà, nhưng cô không dám làm trái lời ông cụ Trịnh quá nhiều nên chỉ có thể chậm rãi bước đến nói nhỏ: “Ông nội.”
“Tuyết Dương, chuyện vừa rồi cháu cũng đã nhìn thấy rồi nhỉ, hiện giờ nhà họ Trịnh của chúng ta đang rơi vào tình huống gì chắc cháu cũng hiểu rõ. Cả dòng họ này không phải của mình ông mà là của tất cả những người trong nhà này, ông nội thừa nhận chuyện lúc trước làm vậy với cháu là không công bằng, nhưng vì nhà họ Trịnh, cháu có thể giúp ông cứu vãn tình hình này lần nữa không?” Ông cụ Trịnh nói với vẻ mặt chân thành, tha thiết.
Nghe vậy, nét mặt của những người họ Trịnh khác cũng sáng ngời, vô thức nhìn chằm chằm vào Trịnh Tuyết Dương.
Đúng vậy, tuy Trịnh Tuyết Dương luôn là người “ngoài lề” trong nhà họ Trịnh nhưng cô đã có thể tạo ra điều kì tích hai lần, có lẽ lần này cô sẽ giúp được cho nhà họ Trịnh thôi.
“Tuyết Dương, ông ấy nói đúng đấy. Chuyện này quá lớn, nó liên quan đến tương lai và vận mệnh của cả nhà họ Trịnh chúng ta, mong cháu hãy ra mặt giải quyết vấn đề!”
“Bác cũng nghĩ vậy! Các bác cũng muốn ra mặt giúp đỡ nhưng mà vấn đề là các bác không hề có tư cách đó. Các bác đến Công ty đầu tư Bùi Thị ngoại trừ việc đứng bên ngoài chịu đựng ngột ngạt thì cũng không có cách nào khác!”
“Tuyết Dương, từ lâu chúng tôi đã nhận ra cháu nhất định không phải là đá trong ao. Nếu cháu đồng ý ra mặt, gần ba mươi mốt triệu đô la Mỹ đầu tư chẳng phải sẽ thành chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?”
Lúc này đây, cả đám người nhà họ Trịnh không tiếc lời nịnh nọt với Trịnh Tuyết Dương, dường như họ đã hoàn toàn quên mất trước kia mình đã đối xử với cô như thế nào.
Trịnh Tuyết Dương hơi nhíu mày, tuy tính tình cô đơn thuần và tốt bụng nhưng cô không ngốc. Trịnh Tuyết Dương gượng gạo mỉm cười, nói: “Ông nội à, không phải là cháu không chịu ra mặt đâu ạ. Chuyện trước kia cháu không nói đến, nói về chuyện lần trước đi, cháu vất vả lắm mới lấy được hợp đồng, kết quả có người nhảy ra là hỏng hết tất cả. Cháu cũng muốn cố gắng giúp đỡ nhà chúng ta lắm, nhưng tình huống này cháu cũng không biết bắt đầu từ đâu cả. Ông nội à, năng lực của Tuyết Dương có hạn, cháu nghĩ ông nên tìm người khác thì hơn.”
Trong một phút giây nào đó, Trịnh Tuyết Dương đã cảm thấy nản lòng, nhụt chí. Hợp đồng mà mình khổ sở, vất vả lắm mới lấy được về đã bị bọn họ bác bỏ vì chỉ với vài câu, bây giờ mọi chuyện rối tung lên thì họ lại muốn cô ra giải quyết, đâu có dễ dàng như vậy được?