CHƯƠNG 98

“Có cô hai và dượng hai bảo lãnh, cộng thêm danh tiếng của con trên giới đá quý, còn ai dám nói xấu sau lưng con sao?” Lư Ngọc Trân không thèm để ý nói.

“Haiz. . .” Trương Uyển Du khẽ thở dài, không nói gì.

Lư Ngọc Trân biểu cảm nghiêm túc nói: “Uyển Du, chuyện này con phải nghe mẹ và ba con. Đi theo cô hai, cổ sẽ giúp con sắp xếp mọi thứ.”

“Cô hai con có lòng giúp nhà chúng ta một tay, đây là cơ hội rất tốt, con nhất định phải nắm lấy.” Lư Ngọc Trân khuyên bảo hết nước hết cái: “Uyển Du, con nhìn xem thế hệ trước của nhà họ Trương chúng ta đi, ngoài ba con ra, ai mà không phải là người có máu mặt ở thành phố Thanh Vân này chứ? Bây giờ con khó khăn lắm mới có chút thành tựu, cô hai có ý muốn giúp con mai mối, giúp đỡ con, gia đình chúng ta ra ngoài cũng xứng với danh hiệu người của Trương gia ở thành phố Thanh Vân đó.”

“Con cũng không nghĩ xem, Uyển Du con được trọng dụng trong tập đoàn, cổ đông hội đồng quản trị đều xem trọng con, tác phẩm thiết kế lần trước lại phá kỉ lục, bán được với giá trên trời 300 tỷ, trở thành nhà thiết kế nổi tiếng trong giới trang sức ở thành phố Thanh Vân.” Lữ Ngọc Trân chầm chậm nói: “Lâm Tinh Vũ chẳng qua chỉ là đồ kiếp nhược vô dụng thôi? Có thể xứng với con sao?”

Trương Uyển Du trầm mặc không nói gì.

Lữ Ngọc Trân lại nhìn Lâm Tinh Vũ với ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Lâm Tinh Vũ, tôi cũng nói thẳng cho cậu biết. Cô hai của Uyển Du làm mối cho nó, giới thiệu cho nó đều là gia đình có năng lực, có tiền có quyền, có gia thế có bối cảnh, tùy ý giới thiệu một người nào đó thôi, có ai không hơn cậu chứ?”

“Làm người phải biết mình là ai. Cậu cũng đừng nói là tôi bắt nạt cậu, chỉ cần đến lúc ấy Uyển Du thích ai, cậu ngoan ngoãn phối hợp, đồng ý ly hôn là được.” Lư Ngọc Trân nghiêm mặt nói: “Lâm Tinh Vũ à, cậu cũng phải biết ơn đền đáp chứ! Uyển Du để cho cậu làm trợ lý, đưa cậu từ một thằng bán hàng rong đến giờ mặc cả người đồ vest phẳng phiu, ở tập đoàn Trương Thị chúng ta cũng là ăn nên làm ra, kiếm được tiền rồi, còn có nhiều quan hệ. Nhà chúng tôi cũng không bạc đãi cậu đúng không? Nói báo ơn cũng không quá đáng chứ?”

“Cậu có chút lương tâm, thì đừng có ngăn căn Uyển Du nhà chúng tôi theo đuổi hạnh phúc của đời mình. Hai người hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.”

“Đương nhiên, nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời, cho dù có li hôn, tôi cũng sẽ bảo Uyển Du giữ cậu ở lại tập đoàn Trương Thị, sắp xếp cho cậu một vị trí tốt, cậu cũng có thể tiếp tục kiếm nhiều tiền, như vậy không tệ chứ? Tôi làm như vậy, cũng là tốt cho cậu rồi đúng không?” Lư Huệ Nhã chậm rãi nói, bộ dạng trông rất công bằng.

Trong lòng Lâm Tinh Vũ lắc đầu, cười mà không nói.

Quen biết mẹ Trương Uyển Du đã hai năm, anh rất rõ con người này.

Chỉ nhận tiền, không nhận người, vô cùng hám của, hơn nữa còn cực kỳ thích quyền lực, còn háo thắng thích thể diện. Chỉ cần có một chút cơ hội để trèo lên, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Rất rõ ràng, lần này cô hai Uyển Du chủ động đối tốt với nhà Uyển Du, đó chính là cơ hội để gia nhập vào giới thượng lưu của thành phố Thanh Vân, Lư Ngọc Trân lập tức bám cành leo lên, muốn ôm đùi người ta, theo cái cành này, tiện thể cho gia đình mình gia nhập vào giới thượng lưu luôn.

Cũng đúng thôi, danh tiếng của Uyển Du bây giờ khác rồi, hoàn toàn có tiềm năng phát triển. Nếu không thì tại sao trước đây cô hai của Uyển Du không chủ động tốt với họ, mà lại đợi đến lúc này?

“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Chuyện của con con tự biết rõ, mẹ bây giờ hành xử như thời phong kiến cổ lỗ sỉ vậy đó.” Trương Uyển Du không tình nguyện mà nói.

Lư Ngọc Trân nói: “Mẹ cũng đâu nói là chỉ định hôn sự cho con đâu, con cứ coi như đi xem mắt là được rồi, lần này theo cô hai con tham gia hội giao lưu của giới sưu tầm, đây thật ra là buổi gặp gỡ của những người giàu có, con nhìn trúng ai thì bảo cô hai con giúp.”

Nói đến đây, Lư Ngọc Trân lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Vũ một cái nói: “Tôi làm như vậy cũng là để cậu chuẩn bị trước. Nếu cậu nhất quyết muốn theo Uyển Du tham gia hội giao lưu thì cũng được, coi như là mở mang tầm mắt, đồng thời, cậu cũng nhìn những người trong giới giàu có đó để tự hiểu trong lòng rằng mình với họ cách biệt như thế nào!”

Lâm Tinh Vũ không nói gì, lặng lẽ đi về phòng, yên lặng ngồi thiền.

“Hừ! Còn dám bày ra cái vẻ mặt đó cho tôi xem.” Lư Ngọc Trân hừ lạnh một tiếng, nhìn cửa phòng Lâm Tinh Vũ: “Sơm muộn gì cũng đá cậu ra khỏi cái nhà này thôi!”