CHƯƠNG 74

Ba gia tộc hạng một của thành phố Thanh Vân là nhà họ Chu, nhà họ Tôn và nhà họ Vương. Ba gia tộc lớn này ở thành phố Thanh vân có gốc rễ thâm sâu, thực lực vô cùng mạnh, xa đến mức nhà họ Trương không thể sánh được.

Trương Đức Hải nghiêm mặt nói: “Phụng Cần, bà cũng không ngẫm lại, chuyện này chỉ thật sự đơn giản như vậy sao? Chỉ dựa vào một mình nhà Trương Uyển Du mà có năng lực này? Tôi luôn nghi ngờ việc Việt Bân tìm Tạ Khôn, ngay từ đầu vốn đã bị người ta vạch đường, gài bẫy, bị người ta nắm lấy cái thóp chí mạng.”

“Nếu không phải bẫy thì Tạ Khôn Đông Thành là hạng người gì chứ? Thứ đã ăn vào miệng rồi còn nhả ra nữa sao?” Trương Đức Hải bình tĩnh suy đoán: “Động não đi! Người có năng lực lớn đến vậy, còn đồng ý giúp Trương Uyển Du, sẽ là ai?”

“Ý ông là? Có thể là Ngô Dương?” Chu Phụng Cần khẽ nhíu mày: “Cũng có lý, chuyện mà Việt Bân làm dù sao cũng liên quan đến tài sản của tập đoàn, Ngô Dương không thể không quản chuyện này. . .”

“Tóm lại, bất luận là Việt Bân bị người ta tính kế, hay là do Tạ Khôn khu Đông Thành nhận thua, cũng không quan tâm là ai ở sau lưng giúp nhà lão ngũ. Trong chuyện này, kẻ đứng đằng sau nhắm vào gia đình chúng ta chắc chắn có năng lực rất lớn! Tóm lại, tình hình bây giờ chỉ có thể để mặc người ta cấu xé mà thôi. Đến nhà họ xin lỗi là được rồi, nhịn cục tức này xuống đi!” Trương Đức Hải nói chắc như đinh đóng cột.

Nói xong, Trương Đức Hải trực tiếp dẫn theo Trương Việt Bân ra cửa, lên xe gọi điện thoại cho Trương Minh Viễn.

. . . . . .

Khu chung cư Giang Trì, nhà của Trương Uyển Du.

Lâm Tinh Vũ đang ngồi thiền ở trong phòng.

Trương Uyển Du và Lư Ngọc Trân thì đang ở phòng khách xem TV.

Hiếm khi mặt Lư Ngọc Trân vui vẻ như vậy, cũng là do biết được lần này con gái đã tạo được tiếng tăm lớn ở trong giới đá quý, ngồi vững vị trí tổng giám thiết kế của tập đoàn.

Lúc này, Trương Minh Viễn mua đồ ăn về đến nhà, đẩy cửa ra vội hỏi: “Uyển Du, đã xảy ra chuyện gì? Lão tam nói muốn dẫn con trai anh ta đến nhà chúng ta gửi quà xin lỗi, bảo là Trương Việt Bân đắc tội với con, xin con đừng để bụng nó.”

“Cái gì? Lão tam đến nhà chúng ta xin lỗi, chuyện này cứ như chồn cáo chúc tết gà vậy?” Lư Ngọc Trân đầu óc mờ mịt, không dám tin.

Thần sắc Trương Uyển Du ngạc nhiên, cô không ngờ thật sự bị Lâm Tinh Vũ nói trúng rồi!

“Không biết nữa, nghe giọng điệu của lão tam giống như thật sự muốn đến nhà chúng ta xin lỗi.” Trương Minh Viễn nghi hoặc nói: “Trước đây tôi chưa bao giờ thấy lão tam khách sáo với tôi đến như vậy.”

Mi tâm Lư Ngọc Trân cũng nhíu lại, nhìn sang Trương Uyển Du, hỏi: “Uyển Du, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trương Uyển Du chần chừ một hồi, nghiêm túc nói: “Ba mẹ, hai người còn nhớ chuyện Thế Giới Chi Vương Chi Vương do con thiết kế đã bị trộm mất không?”

“Chuyện này là do Trương Việt Bân đứng sau lưng sai người đi làm, trong tay con còn có chứng cứ ghi âm của anh ta.”

“Cái gì?” Thần sắc Lư Ngọc Trân kinh ngạc nói, sau đó lập tức trở nên vô cùng phẫn nộ: “Lại là cái thằng ranh con ác độc Trương Việt Bân đó! Trương Việt Bân vậy lại dám chơi chiêu ám hại sau lưng, đó là muốn hại chết con đó, con gái!”

“Chứng cứ ghi âm kia ở đâu? Làm sao mà con tìm được?” Lư Ngọc Trân hỏi, vẻ mặt nghi hoặc: “Mẹ còn tưởng là do lãnh đạo cấp cao của tập đoàn dùng mối quan hệ để giải quyết ổn thỏa chuyện này, không ngờ tới món trang sức đá quý là do con gái tự tìm lại.”

“Chứng cứ ghi âm ở đây.” Trương Uyển Du lấy ra một cây bút ghi âm, chậm rãi nói: “Là Lâm Tinh Vũ giúp con tìm về, chứng cứ ghi âm cũng là anh ấy đưa cho con.”

“Lâm Tinh Vũ?” Lư Ngọc Trân khẽ nhíu mày: “Tên kiếp nhược như nó mà cũng có bản lĩnh này sao?”