CHƯƠNG 73

“Ngô Dương sẽ cho rằng là tao đang gây chuyện, muốn chống đối cậu ta cho bằng được! Nếu cậu ta nắm được cái thóp này, thì nhà chúng ta sẽ bị Ninh thị Đông Hải giẫm thêm một cú nữa, sẽ hoàn toàn tiêu đời!”

Trên trán Trương Đức Hải nổi gân xanh, tức giận ngồi trên sofa, hơi thở dồn dập.

“Thôi bỏ đi, Đức Hải, đừng mắng con trai nữa, cũng không phải là chuyện lớn lắm mà. Chẳng qua chỉ là một con nhóc Trương Uyển Du mà thôi, năm đó ba của nó không phải cũng bị chúng ta đá ra khỏi hội đồng quản trị đó sao, còn phải sợ nó à?” Vợ của Trương Đức Hải, Chu Phụng Cần khuyên nhủ, sắc mặt không mấy để tâm.

Sắc mặt Trương Đức Hải tái xanh, tức giận nói: “Đúng là cách nhìn của đàn bà! Bà tưởng gia đình lão ngũ vẫn còn giống như lúc trước sao? Tuỳ tiện để cho gia đình chúng ta bắt chẹt? Bà vẫn chưa xem tin tức hôm nay à? Cả giới đá quý của thành phố Thanh Vân đều đang đưa tin tác phẩm Trương Uyển Du thiết kế đã bán được với giá trên trời 300 tỷ!”

“Bây giờ, con gái của lão ngũ đang là người nổi tiếng của tập đoàn, hội đồng quản trị cũng xem nó như là cây hái tiền của tập đoàn rồi!” Trương Đức Hải chậm rãi nói: “Đặc biệt là nhà chúng ta đã đắc tội với Ninh thị, vẫn đang ở trên đầu sóng ngọn gió, không thể làm bậy được.”

“Quan trọng nhất là cái thóp lớn như vậy đã rơi vào tay của nhà lão ngũ, lần này chúng ta phải cúi đầu rồi.”

“Chuyện này!” Trương Việt Bân nghe Trương Đức Hải nói liên tiếp, đầu óc cũng dần dần hiểu rõ mấu chốt của sự việc.

“Ba? Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Trương Uyển Du cũng đã trắng trợn gửi đoạn chứng cứ ghi âm này đến nhà chúng ta rồi.” Trương Việt Bân hỏi: “Cô ta không giao ghi âm cho hội đồng quản trị, ngược lại giao cho chúng ta, vậy là muốn uy hiếp chúng ta rồi!”

“Cuối cùng thì mày cũng nói ra được một câu thông minh! Nó đúng là đang uy hiếp nhà chúng ta!” Trương Đức Hải trầm giọng nói: “Tuy rằng dạo gần đây nhà chúng ta bị thương một vố đau, nhưng cũng không phải người mà nhà của Trương Uyển Du có thể chọi lại được.”

“Cho nên, nhà lão ngũ cũng không định mở nắp vung, làm lớn chuyện đâu.” Trương Đức Hải bình tĩnh nói: “Nhà bọn họ chỉ muốn trút giận. Người gửi đoạn ghi âm tới cũng đã nói, muốn đích thân tao dẫn mày đến nhà lão ngũ xin lỗi.”

“Cái gì! Đến nhà bọn họ xin lỗi!” Mặt mày Trương Việt Bân sửng sốt, sau đó lập tức nổi giận đùng đùng: “Dựa vào cái gì chứ? Nhà bọn họ là cái thá gì mà kêu ba và con đến nhà bọn họ xin lỗi? Nhà bọn họ có tư cách này sao?”

“Bây giờ không giống như ngày xưa nữa. . .” Trương Đức Hải thở dài một hơi: “Cái thóp đã ở trong tay lão ngũ, nếu không đến nhà xin lỗi, chẳng lẽ trơ mắt nhìn mày vào tù ngồi sao? Trơ mắt nhìn nhà chúng ta triệt để bị người ta đá ra khỏi tập đoàn Trương thị?”

“Đi thôi, mang theo 3 tỷ tiền mặt, thêm mấy món quà quý giá.” Trương Đức Hải bất lực nói: “Chúng ta đến nhà lão ngũ xin lỗi.”

“Không! Ba, con không đi! Con không thể đi xin lỗi bọn người nhà Trương Uyển Du!” Trương Việt Bân gào thét, cực kỳ không đồng ý.

“Đức Hải, không lẽ lần này ông bị Ngô Dương chỉnh đến nỗi lá gan cũng bị teo lại rồi sao?” Chu Phụng Cần bất mãn nói: “Tôi thì không tin, gia đình của Trương Uyển Du cầm đoạn ghi âm này trong tay thì có thể đạp chết nhà chúng ta! Tóm lại tôi cũng sẽ không đi!”

“Ông cũng đừng hòng đưa con trai đi. Nếu như đến nhà họ xin lỗi rồi, sau này nhà chúng ta sao sống được trong giới thế gia thành phố Thanh Vân cơ chứ?” Chu Phụng Cần chất vấn nói: “Tôi đã gả cho ông từ nhà họ Chu, không phải để chịu loại ấm ức này cùng ông.”

Vợ của Trương Đức Hải, Chu Phụng Cần, xuất thân hào môn hàng đầu thành phố Thanh Vân, là con gái của ông cụ nhà họ Chu, một trong ba gia tộc hạng một của thành phố Thanh Vân.