CHƯƠNG 5

“Chị Nhàn, anh rể, hôm nay là tiệc cưới của hai người, cái tên phế vật Lâm Tinh Vũ này lại dám ra tay đánh em trong buổi tiệc rượu, anh nói thử xem có phải là nó muốn tạo phản ở đây rồi không?” Mặt mũi của Trương Việt Bân tràn đầy lửa giận, lên tiếng nói, hung dữ nhìn chằm chằm vào Lâm Tinh Vũ, giống như là nhận phải ấm ức rất lớn.

“Lâm Tinh Vũ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Tôn Kiên cố nén lửa giận, sắc mặt rất khó coi, lạnh giọng nói.

“Tự Trương Việt Bân ngã xuống, tôi không có đụng vào anh ta.” Lâm Tinh Vũ thành thật nói.

“Tự mình ngã xuống hả? Vậy tại sao Việt Bân lại nói là cậu đánh cậu ta?” Tôn Kiên trầm giọng chất vấn.

Lâm Tinh Vũ nói: “Những người ngồi ở đây đều có thể nhìn thấy, không tin thì anh có thể hỏi bọn họ.”

“Anh rể, cái tên Lâm Tinh Vũ này còn giảo biện, khi nãy em đến đây mời rượu mọi người, không hiểu sao cậu ta lại đến đánh em, mọi người đều nhìn thấy.” Biểu cảm của Trương Việt Bân tức giận: “Nói thật, anh rể, nếu như không phải vì thể diện của anh, ngày hôm nay em sẽ phế cậu ta.”

“Mọi người, lúc nãy mọi người nhìn thấy có chuyện gì xảy ra?” Tôn Kiên nhìn về phía đám con rể của nhà họ Trương, mở miệng hỏi.

“Đúng như anh Bân đã nói, không biết có phải là Lâm Tinh Vũ đã uống say rồi không.”

“Đúng vậy đó, trên người của Lâm Tinh Vũ toàn là mùi rượu, tự mình uống rượu ướt hết cả người. Anh Bân đến đây uống rượu với bọn em, anh ta lại bước lên đánh.”

“Đúng vậy, chuyện mà bọn em nhìn thấy chính là như vậy.”

Mấy tên con rể của nhà họ Trương nghiêm túc nói.

Sắc mặt của Lâm Tinh Vũ kinh ngạc, nhìn mấy người bọn họ.

Sau đó khóe miệng của anh nở một nụ cười khổ, Trương Việt Bân là người thừa kế tam phòng, là nhân vật chạm tay có thể bỏng ở nhà họ Trương, ai sẽ đắc tội với Trương Việt Bân vì một đứa ở rể giống như là anh cơ chứ?

Đều lựa chọn nhắm mắt mở mắt nói lời bịa đặt.

Lâm Tinh Vũ không giải thích, chuyện đó là dư thừa, kẻ yếu không có lý do.

Ở nhà họ Trương, địa vị của anh là thấp nhất, cho dù không làm sai, người khác nói anh sai thì đó cũng là sai.

“Thật mất mặt xấu hổ, uống một chút rượu cũng không biết là mình họ gì.”

“Trước kia đúng là ông cụ nhà họ Trương đã nhìn lầm rồi, tại sao lại có thể chọn một người đàn ông vô dụng như thế đến làm con rể chứ?”

Khách khứa vây xem, nghị luận ầm ĩ, trào phúng không hề lưu tình chút nào.

“Lâm Tinh Vũ, anh thật sự là một tên phế vật, thành sự không có bại sự có thừa.” Trương Uyển Du tức giận đi đến bên cạnh Lâm Tinh Vũ, trên mặt cũng nóng rát, cảm thấy vô cùng mất mặt.

Nhất là lúc nãy cô đang nói vấn đề về nhà máy của ba với chị Nhàn và anh rể, Lâm Tinh Vũ lại gây ra chuyện như thế, làm sao có thể mở miệng xin chị Nhàn giúp đỡ?

“Anh còn không nói xin lỗi chị Nhàn với anh rể đi!” Trương Uyển Du chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chuyện của Lâm Tinh Vũ làm ra, thật sự khiến cho cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Lâm Tinh Vũ nhìn nước mắt trong mắt của Uyển Du, anh thật sự cắn răng nói: “Chị Nhàn, anh rể, thật sự xin lỗi, ngày hôm nay là tôi không đúng, đã làm náo loạn hôn lễ của hai người, tôi xin lỗi.”

Trương Việt Bân ở một bên cười muốn điên luôn rồi, biểu cảm đắc ý thoải mái đó rõ ràng là đang nói cho dù tôi có hãm hại cậu để cậu mất hết mặt mũi thì có ai giúp cậu nói chuyện chứ?