CHƯƠNG 326

Lý Bộc và Lưu Quân nắm chặt nắm đấm, không dám mạo hiểm làm mợ Lâm bị tổn thương.

“Cái tên chó chết Tông Thần Nhất này, nếu như ông dám động vào một sợi tóc của mợ Lâm, tôi nói cho ông biết, cả nhà ông đợi chôn cùng luôn đi.” Lý Bộc hung hăng nói.

“Ồ, các người cũng chỉ dám dùng miệng uy hiếp tôi thôi đúng không? Hù dọa tôi à?” Biểu cảm của Đinh Thần Nhất đắc ý: “Cũng không biết nghĩ xem Tông Thần Nhất tôi là ai, còn muốn đối nghịch với tôi à? Ha ha, ông đây có thủ đoạn hèn hạ để các người phải chịu phục.”

Vô sỉ, thật sự vô liêm sỉ.

Lý Bộc cắn răng, tức giận nói không nên lời.

“Lái xe đến nhà họ Vương.” Đinh Thần Nhất ra lệnh cho tài xế, sau đó lạnh lùng nhìn Trương Uyển Du: “Đừng có hòng chạy thoát, dám chạy thì tôi sẽ đánh chết cô, đến nhà họ Vương làm khách với bổn đại sư, có nghe thấy không hả!”

Tài xế điều khiển vô lăng, nhanh chóng chạy ở trên đường.

“Lên xe đi, theo sau, nhanh chóng thông báo cho Thẩm Tam gia dẫn người bao vây nhà họ Vương.” Lưu Quân phất tay phát động, lập tức leo lên xe chạy theo chiếc Audi của ông già Đinh.

“Đinh lão cẩu, ông dám động vào một sợi lông của mợ Lâm, tuyệt đối chết không có chỗ chôn!” Lưu Quân dữ tợn nói.

Đinh Thần Nhất lạnh lẽo cười một tiếng, nhìn chiếc Land Rover theo sát ở phía sau, trong lòng xem thường.

Chỉ cần có thể đưa người đến nhà họ Vương, Lưu Quân có thể làm được gì, Thẩm Tam gia có thể làm được gì? Chẳng lẽ là bọn họ dám xông vào nhà họ Vương, đúng là nực cười.

Lý Bộc ngồi ở trên xe đổ mồ hôi lạnh, vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Tinh Vũ.

Reng reng reng!

Lâm Tinh Vũ vừa mới xuống máy bay, đang đứng ở sân bay quốc tế thành phố Thanh Vân thì nhận được điện thoại của Lý Bộc.

“Cậu chủ, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.” Vừa nhận điện thoại, Lý Bộc sốt ruột nói.

“Ông nói đi, có chuyện gì?” Lâm Tinh Vũ cau mày hỏi.

“Cậu chủ, nhà họ Vương có mời một tên Đinh đại sư chó chết bắt mợ chủ đến nhà họ Vương, ông ta bắt mợ chủ làm con tin, cho nên chúng tôi không dám hành động dại dột, bây giờ chúng tôi đang chạy theo xe của ông ta.” Lý Bộc hoảng sợ nói, không biết cậu chủ sẽ nổi giận như thế nào.

Trong mắt Lâm Tinh Vũ xuất hiện tia sáng lạnh lẽo khiếp người: “Cụ thể chuyện là như thế nào, ông nói đi, bây giờ tôi lập tức đến nhà họ Vương.”

Lâm Tinh Vũ thật sự nổi giận, không bắt được Văn Thiên Phượng ở Đế Kinh, vừa mới trở về, thế mà lại nghe nhà họ Vương nói cái tên không biết sống chết này còn dám động vào Uyển Du?

Nhà họ Vương nhất định phải máu chảy thành sông, đoạn tử tuyệt tôn thì mới vừa lòng có đúng không?

Lý Bộc nơm nớp lo sợ, nghe thấy sát cơ ngập trời ẩn chứa trong giọng nói của cậu chủ.

Lý Bộc tường thuật lại chi tiết, nói ra tất cả những chuyện xảy ra.

Tít.

Lâm Tinh Vũ cúp điện thoại, sau khi biết chân tướng thì ngồi lên xe chạy đến nhà họ Vương.

Biệt thự nhà họ Vương ở khu tây thành, thành phố Thanh Vân.

Trang trí lộng lẫy, phong cách cổ kính, một biệt thự lớn với hàng chục cánh cửa, hai cái cổng sơn màu đỏ cao mấy mét, trông bá đạo và uy phong hơn so với cổng nha môn thời cổ đại.

Lúc này, trong phòng khách biệt thự nhà họ Vương có mười mấy người đàn ông trung niên khí chất bất phàm ngồi đó.