CHƯƠNG 321

Rất nhanh, Lưu Quân cũng đã phân thắng bại, đánh đến nỗi người đàn ông đeo kính râm máu chảy đầm đìa, nằm trên mặt đất, kính râm đều vỡ nát, lộ ra gương mặt xấu xí.

Bốp.

Lưu Quân giẫm lên trên mặt của người đàn ông đeo kính râm, hung hăng nói: “Không biết mày là đồ chó đến từ đâu, dám đánh chủ ý vào cô Trương, muốn chết rồi.”

“Các… các người còn dám đụng đến tôi? Tôi là bát đệ tử của Đinh đại sư, sau này các người đừng nghĩ là mình có thể lăn lộn ở Thanh Vân được nữa.” Người đàn ông đeo kính không phục, nói.

Thân phận Đinh đại sư Đông Hải, cho dù là ba gia tộc lớn thì cũng phải cho thể diện, đồ tử đồ tôn có vô số, đều là những danh lưu giàu có, năng lực vô cùng lớn.

Đánh anh ta, vậy thì đồng nghĩa với việc đánh vào mặt mũi Đinh đại sư, ông cụ Đinh rất quý trọng thanh danh của mình, lại bao che khuyết điểm, chắc chắn sẽ trả thù.

“Quan tâm con mẹ nó mày là ai, cho dù Đinh đại sư có đến đây thì cũng vô dụng.” Lưu Quân hung dữ nói, lại hung hăng đạp người đàn ông đeo kính râm một đạp, đạp làm cho anh ta la to.

Lưu Quân thật sự tức giận, còn dám uy hiếp mình, anh ta trước kia không phải là cao thủ võ quán, mà là người dưới tay Lâm gia, là cánh tay đắc lực ở bên cạnh Thẩm Tam gia.

Dám đánh chủ ý vào mợ Lâm, cho dù là ai, anh ta cũng dám đưa vào chỗ chết.

Nếu như đổi lại là trước kia, có lẽ sẽ còn sợ uy danh của Đinh đại sư, nhưng mà ngày hôm nay đã có Lâm gia là chỗ dựa, ở cái đất Đông Hải này, ai cũng không cần sợ.

Trương Uyển Du đứng ở một bên quan sát, bị cảnh tượng đột ngột xảy ra làm cho kinh ngạc.

Cô biết Lưu Quân, biết anh ta là bạn của Lâm Tinh Vũ.

Không nghĩ tới Lâm Tinh Vũ lại có tiếng tăm ở thành phố Thanh Vân như thế, bạn bè có năng lực như vậy mà còn có thể giúp anh bảo vệ cho mình.

Nhưng mà chắc chắn là Lâm Tinh Vũ đã bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể mời được?

Trương Uyển Du suy nghĩ trong lòng, mặt không khỏi đỏ lên, trong lòng rung động, Lâm Tinh Vũ rất thích âm thầm giúp cô làm gì đó.

“Ha ha, Lưu Quân, bây giờ ba anh em các người uy phong lắm, ôm cái đùi của Thẩm Tam, ngay cả tôi cũng không đặt vào trong mắt à?”

Lúc này, có một chiếc Audi A6 thản nhiên chạy tới, một ông già tóc trắng mặc quần áo luyện công màu vàng bước xuống xe, vẻ mặt cuồng vọng đến cực điểm, nhìn ba anh em Lưu Quân.

“Đinh đại sư, những người này thật sự là đệ tử trong môn phái của ông?” Lưu Quân cau mày, nghi vấn hỏi.

Có chuyện gì vậy chứ, cái lão già Đinh Thần Nhất này tuổi đã cao mà còn đi kiếm chuyện?

Ba anh em Lưu Quân đều như lâm vào đại địch mà nhìn Đinh đại sư.

Đinh Thần Nhất xoay xoay chiếc chìa khóa hình con rết, một bộ dạng tự cho mình là cao nhân, chấp tai ung dung đi tới.

Bộ dạng ra vẻ này làm ba anh em Lưu Quân và Trương Uyển Du đều cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Ông già này mặc quần áo luyện công hình con rết, cách ăn mặc giống như nô tài tiền triều, là cái loại chủ nhân nói như thế nào thì sẽ lập tức quỳ xuống làm như thế đó.

Bộ dạng này thật sự khiến cho người ta chán ghét.

“Là người của môn phái chúng tôi, sao vậy? Ba người các cậu hậu sinh khả bối? Còn dám động vào người của bổn đại sư?” Đinh Thần Nhất lạnh lùng cười nói, vô cùng cuồng vọng.

“Họ Đinh kia, ông phái người của môn ông đến đây gây chuyện có đúng không hả? Ai bảo ông ra mặt?” Lưu Quân cũng không khách khí, già mà không kính, cũng không nhất thiết phải cho ông ta thể diện.