CHƯƠNG 286

Những chuyện thuận nước đẩy thuyền thế này ông ta còn không làm vội sao? Vừa có tiền cầm lại còn có thể chèn ép gia đình Ninh Đằng, nói không chừng còn chiếm được thành quả Ninh Đằng kinh doanh bao nhiêu năm nay ở tỉnh Đông Hải, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Ninh Đằng vã mồ hôi trán, anh ta không ngờ tới lần này Ninh Tông Bảo cũng tìm được cơ hội để gây khó khăn.

Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, Ninh Đằng quyết định ngay lập tức, chuyện này nhất định phải dựa vào đại trưởng lão.

“Bác, chuyện này e rằng cháu không thể nghe theo.” Ninh Đằng lạnh lùng từ chối, thái độ rất cứng rắn.

“Ninh Đằng, mày dám chống lại tao sao? Mày muốn làm phản đúng không?” Ninh Tông Bảo giận dữ mắng chửi một câu.

“Mày để tao mất mặt trước mặt ông Vương đúng không? Được!” Ninh Tông Bảo lạnh lùng nói: “Ninh Đằng, nếu mày không muốn làm thì bỏ đi, bây giờ mày lập tức cút về Đế Kinh cho tao, bây giờ tao sẽ cho người sắp xếp để đóng băng hết tất cả tài sản của mày!”

“Tốt nhất là trước 12 giờ đêm nay mày lên máy bay trở về Đế Kinh, nếu quá hạn, tao sẽ tuyên bố với bên ngoài là mày không còn là con cháu của nhà họ Ninh nữa!”

Ông ta tấn công phủ đầu dồn dập, vừa đe dọa vừa uy hiếp rồi tút một tiếng, Ninh Tông Bảo cúp điện thoại.

Khuôn mặt Ninh Đằng ngập trong lửa giận uất ức, anh ta siết chặt nắm đấm.

Người bác Ninh Tông Bảo của anh ta hoàn toàn có khả năng xử lý anh ta.

Nhưng anh ta lại bó tay chịu trói sao?

“Hừ!” Ninh Đằng hừ lạnh một tiếng với Vương Thành Đạo: “Ông già họ, ông sẽ phải hối hận vì chuyện hôm nay ông đã làm.”

“Chúng ta đi.”

Nói xong, Ninh Đằng dẫn theo Ngô Dương ra khỏi khách sạn của nhà họ Vương.

“Đi thong thả không tiễn.” Vương Thành Đạo đắc ý nói.

“Thừa Càn, chúng ta mặc dù không động được vào Ninh Đằng nhưng hôm nay cậu ta nhất định sẽ phải về Đế Kinh! Nếu như cậu ta dám không trở về, nhất định sẽ mất đi sự ủng hộ của nhà họ Ninh, nếu như cậu ta không còn sự ủng hộ của nhà họ Ninh thì chúng ta căn bản không cần sợ cậu ta!” Vương Thành Đạo ra vẻ túc trí đa mưu, ông ta nói với Vương Thừa Càn.

“Bây giờ ông sắp xếp người, lập tức đem Trương Uyển Du đến nhà họ Vương chúng ta, tôi muốn hủy ả đàn bà này. Nhất định phải khiến cô ta dập đầu xin lỗi Quốc Khang và Tử Văn.”

Ánh mắt Vương Thừa Càn phức tạp, nhìn Vương Thành Đạo đã trở nên điên cuồng.

“Ba, ba làm như vậy không phải rất không thỏa đáng sao? Nhà họ Vương chúng ta là thế gia cả trăm năm nay, gia nghiệp rộng lớn, danh tiếng lan truyền đến khắp mọi nơi, vậy mà lại đi ức hiếp một cô gái, chuyện này mà truyền ra ngoài thì mất mặt lắm.” Vương Thừa Càn miễn cưỡng nói: “Hơn nữa trong chuyện này Quốc Khang làm cũng không đúng, không có chút đạo lý nào cả…”

“Hừ!” Vương Thành Đạo hừ lạnh một tiếng, “Thừa Càn, ba biết là con không coi em trai Quốc Khang con ra gì. Nhưng dù sao nó cũng là em trai ruột của con, hơn nữa, đây cũng không phải là việc nhỏ, là chuyện đoạn tử tuyệt tôn của nhà họ Vương đấy.”

Ánh mắt Vương Thừa Càn phức tạp, nói: “Ba, nếu chuyện này ba muốn tìm thì con thấy ba nên đi tìm Thẩm Tam, dù sao chính Thẩm Tam mới là người ra tay, như vậy cũng danh chính ngôn thuận. Đi động vào người phụ nữ kia của nhà họ Trương đúng là đáng xấu hổ. Nhưng nếu vì chuyện này mà lập tức động vào Thẩm Tam thì lại thật không khôn ngoan.”

“Động vào Thẩm Tam? Bây giờ Thẩm Tam là người có thể tuỳ tiện động vào sao?” Vương Thành Đạo hừ lạnh một tiếng, ông ta vuốt râu trừng mắt: “Con đừng thoái thác nữa! Nếu con không muốn ra tay thì thôi. Mặc dù ba bảy tám mươi tuổi rồi nhưng vẫn còn một chút mặt mũi, ba sẽ tự sắp xếp.”

Vương Thành Đạo tức không chịu nổi, ông ta có nhiều con như vậy nhưng đứa nào đứa nấy đều không nên chuyện, chỉ có một mình Vương Thừa Càn là con hơn ba, danh tiếng ở tỉnh Đông Hải cũng không đến nỗi nhưng lại vô cùng coi trọng thanh danh của mình và đối nghịch với Quốc Khang, nếu ép ông ta ra tay thì có lẽ ông ta cũng chỉ làm qua loa.