CHƯƠNG 27

“Ha ha, khẩu khí lớn quá đói nhỉ Lâm Tinh Vũ, đều đã quên mất tôi nói với cậu cái gì rồi hả?” Lúc này, có một âm thanh trầm thấp truyền tới.

Tôn Kiên bước tới, lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Vũ và Trương Uyển Du, cười lạnh một tiếng, bộ dạng cao cao tại thượng: “Xin lỗi là có thể giải quyết vấn đề rồi à? Cậu có tin tôi sẽ khiến cho nhà máy trang sức của các người lại bị hủy hoại một lần nữa không?”

Ở tập đoàn trang sức Trương thị, Tôn Kiên là đã cổ đông ném tiền vào công ty, với tư cách là giám đốc hội đồng quản trị kiêm phó tổng giám đốc điều hành.

Huống hồ gì anh ta còn là con cả nhà họ Tôn, gia tộc hàng đầu ở thành phố Thanh Vân, dựa vào năng lực của bản thân, tùy tiện cử động một ngón tay thì đã có thể khiến gia đình của Trương Uyển Du rơi vào vực sâu, không có nơi để ngủ.

Trương Uyển Du khẽ cắn môi, có chút khẩn trương.

“Ủa?” Lúc này, Trương Tuyết Nhàn chú ý tới túi tài liệu ở trong tay của Trương Uyển Du, biểu cảm khinh thường: “Không phải là cô đến đây vì thông báo tuyển dụng của tổng giám đốc Ngô đó chứ? Muốn đến đây để nộp bản thiết kế trang sức của cô?”

“Thật sự cười chết đi được, cái loại nghèo kiết xác như cô còn ảo tưởng trở thành nhà thiết kế trang sức nữa à? Mấy năm nay cô đã nộp bao nhiêu bản thiết kế trang sức rồi, tôi đều đã xem qua hết, tất cả đều là mấy cái thứ rác rưởi, chỉ dựa vào trình độ thối nát của cô, cả một đời này cũng đừng có nghĩ tới chuyện bước chân vào đây.” Trương Tuyết Nhàn lạnh giọng trào phúng, không hề cho cô chút thể diện.

“Trương Uyển Du, dựa vào thân phận phó tổng giám bộ phận thiết kế, nhà thiết kế trang sức chính của công ty, tôi chính thức nói cho cô biết, bây giờ cô có thể cút đi rồi.” Trương Tuyết Nhàn vênh vang đắc ý: “Ý tưởng thiết kế của cô đã bị từ chối.”

“Chị Nhàn, chị… chị nói bản thiết kế trước kia của tôi đều là do chị đã từ chối?” Biểu cảm của Trương Uyển Du vừa xấu hổ lại giận giữ, trong lòng cực kỳ tức giận và uất ức.

Những lời này của Trương Tuyết Nhàn thật sự rất quá đáng.

“Bây giờ, chị lại không thèm xem bản thiết kế của tôi mà đã muốn tôi rời khỏi nơi này?” Trương Uyển Du chất vấn.

“Tôi từ chối đó thì như thế nào, dựa vào loại trình độ yếu kém của cô, tôi căn bản không cần phải xem, tôi trực tiếp ném vào trong thùng rác là được.” Trương Tuyết Nhàn không thèm để ý chút nào.

Trương Uyển Du cắn chặt đôi môi anh đào, trên mặt cũng là lửa giận.

Mấy năm nay bản thảo thiết kế của cô vẫn luôn chìm xuống đáy biển, hóa ra là do Trương Tuyết Nhàn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn mà lại từ chối cô ngay lập tức.

Dựa vào cái gì? Tâm huyết mình điên cuồng cố gắng ngày đêm lại bị tùy ý ném vào trong thùng rác như thế?

Đây chính là một sự xem thường và chà đạp đến cỡ nào.

“Sao vậy, cô vẫn còn chưa phục nữa?” Trương Tuyết Nhàn lạnh lùng chế giễu, lộ ra biểu cảm kiêu ngạo: “Cô đang hoài nghi tính chuyên nghiệp của tôi, tôi là một trong mười nhà thiết kế trang sức ở thành phố Thanh Vân, còn cô thì sao? Ngay cả một tác phẩm ra dáng cũng không có, tôi nói cô là rác rưởi thì đó chính là rác rưởi.”

“Được rồi đó, cô có thể cút ra ngoài rồi, đây là nơi làm việc của lãnh đạo, cô không có tư cách bước đến đây.” Dường như là Trương Tuyết Nhàn đã hài lòng rồi, hời hợt nói.

“Trương Uyển Du, tôi khuyên cô nên tự hiểu mình đi, dẫn theo cái thằng chồng vô dụng của cô cút khỏi nơi này, đừng có đứng đây xấu hổ thêm.” Biểu cảm của Tôn Kiên rất không kiên nhẫn.

“Các người đang ồn ào cái gì đó?”

Lúc này, có một giọng nói trầm thấp uy nghiêm truyền đến.

Tất cả các lãnh đạo đều thu liễm lại, biểu cảm trong phòng làm việc cũng lập tức trở nên yên tĩnh.

Ngô Dương bước ra từ trong phòng, ánh mắt chậm rãi đảo qua Tôn Kiên và Trương Tuyết Nhàn.