CHƯƠNG 117

Vương Tử Văn chỉ vào bức tranh trên chiếc bàn gỗ đỏ, thần sắc tự đắc nói: “Bức tranh Phong Vũ Ba Tiêu này là bản thật của Minh Từ Vị!”

Ngừng một chốc, Vương Tử Văn tự tin, chậm rãi nói: “Tôi cũng có nghiên cứu chút ít về các tác phẩm hội họa của các danh gia cổ đại. Từ Vị là một trong ba tài tử của thời Minh, hiệu là Thanh Đằng đạo sĩ, tự lập trường phái riêng cho tranh vẽ của mình, có thể xưng là nhất đại tông tư. Có sở trưởng đặc biệt về tranh hoa cỏ.”

“Hồi nhỏ, tôi đã từng ngắm không ít tác phẩm gốc của Từ Vị cùng ông cụ nhà, có bức Sen Tàn, Trúc Xanh, Bồ Đào, nói chung đủ các bức tranh hoa cỏ, nên khá quen thuộc với bức tranh này. Tranh vẽ của Từ Vị thường có khí thế hào hùng, bộc lộ thẳng thắn suy nghĩ trong lòng, lại vừa có thể nhìn thấy sự thâm thúy trong từng nét vẽ nhỏ. Phong Vũ Ba Tiêu mà Hồ đại sư mang đến lần này, bất kể là thủ pháp hay nét chấm phá đều thuộc phong cách tinh tế, đều có thể nhận định đây là tác phẩm gốc của Từ Vị!”

Dứt lời, Vương Tử Văn đắc ý, hỏi: “Không biết các vị có cách nhìn thế nào?”

“Không tệ không tệ! Cậu chủ Vương không hổ có xuất thân từ thế gia, căn cơ sâu rộng! Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã có thể nhận định là tác phẩm gốc, còn có căn cứ nữa, cái này đã nhất trí với cách nhìn của đám chuyên gia chúng tôi!” Một lão chuyên gia vỗ tay nói, vô cùng tán đồng cách nói của Vương Tử Văn.

“Lời cậu chủ Vương nói quả thực không sai.” Hồ Minh Nhân cũng khẽ gật đầu, đồng ý với ý kiến của Vương Tử Văn.

Trông thấy cảnh tượng này, Trương Lệ cũng bật cười, nói với Trương Uyển Du: “Uyển Du, trình độ của Tử Văn có thể nói là bất phàm, đâu giống tên phế vật Lâm Tinh Vũ, hiểu biết nửa vời, cháu vẫn nên kêu cậu ta đừng có nói chuyện nữa, căn bản không nói ra làm sao hết, chỉ suy đoán lung tung, cũng không coi đây là đâu, đều là các danh gia trong giới đấy, cậu ta biết được chút xíu thì đã ra vẻ rồi, đúng là không biết trời cao đất dày!”

Lâm Tinh Vũ chẳng buồn để ý đến Trương Lệ, mà quan sát kỹ hơn đôi bình sứ còn lại trên chiếc bàn gỗ đỏ đó.

“Nếu cậu chủ Vương đã nhìn đúng rồi, không lẽ chuẩn bị ra giá cho bức Phong Vũ Ba Tiêu này sao?” Một con cháu nhà quyền quý hiếu kỳ hỏi.

“Bức tranh Phong Vũ Ba Tiêu này ít nhất cũng phải có giá khởi đầu trên 15 tỷ. Coi bộ cậu chủ Vương cũng có ý rồi đó.” Một lão chuyên gia nói.

Vương Tử Văn mỉm cười, thần thái kiêu ngạo nói: “Không không không, các vị, dù bức tranh Phong Vũ Ba Tiêu này không tệ, giá trị ngàn vạn, nhưng vẫn chưa lọt được vào mắt tôi! Tôi lại thấy khá hứng thú với đôi bình sứ kia.”

“Không phải chứ? Cậu chủ Vương khó tính đến vậy à? Đến cả bức Phong Vũ Ba Tiêu này mà cũng không lọt được vào mắt cơ á? Bức họa này tệ nhất cũng phải tầm 21-22 tỷ đấy!” Một lão chuyên gia kinh ngạc thốt lên.

“Chậc, không hổ là cậu cả nhà họ Vương, mắt nhìn cũng cao hơn người thường một bậc, tôi chơi cái thú sưu tầm này bao nhiêu năm rồi cũng chưa có nổi thứ đồ sưu tầm nào cao cấp đến vậy! Mua được một bức tranh cổ hàng thật giá này thì cả đời vẫn thấy đáng giá!” Một người đàn ông trung niên tấm tắc khen ngợi.

“Giỏi quá, hôm nay đúng là được dịp mở mang tầm mắt! Khí phách của cậu Vương quả nhiên người thường không thể tưởng tượng nổi.”

Vương Tử Văn cười cười, biểu cảm rất tự đắc, cực kỳ hài lòng với tình huống này, tràn đầy cảm giác ưu việt.

“Uyển Du, cuối cùng cháu đã thấy được khí khái của Tử Văn rồi chứ? Học kiến thức Đông -Tây, mắt thẩm mỹ lại cao, tiền bạc và địa vị càng khỏi cần bàn tới, tìm đâu ra một thanh niên trẻ tuổi ưu tú như vậy chứ?” Trương Lệ cười toe cười toét, không ngừng tâng bốc cháu trai mình.

Nói xong, bà ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Tinh Vũ một cái: “Tên vô dụng nhà cậu hôm nay đã được mở rộng tầm mắt rồi chứ? Với mức sống của tầng lớp như Tử Văn, cậu có cố gắng cả đời cũng không sờ được tới ngưỡng cửa đâu. Cậu nhìn xem, so với Tử Văn cậu kém hơn bao nhiêu bậc? Còn có mặt mũi thay Uyển Du từ chối Tử Văn nữa ư? Đúng là nực cười.”

“Cô hai, đừng nói nữa.” Trương Uyển Du nghiêm giọng đáp.