CHƯƠNG 103

Ba người thuận thế cũng ngồi xuống ghế sofa bằng da thật.

“Uyển Du, cô cũng giới thiệu với cháu mấy người này một chút, đây là Thẩm Hạo cậu hai nhà họ Thẩm, đây là Ngô Sở Vũ, thiên kim của lão đại nhà họ Ngô, người kia là Tần Phi cậu tư nhà họ Tần.” Gương mặt Trương Lệ tươi cười giới thiệu: “Mọi người đều là người trẻ tuổi, về sau nên giao lưu với nhau nhiều hơn.”

Trương Uyển Du mỉm cười gật đầu chào với mấy người con ông cháu cha ở trước mặt.

Những người này đều có xuất thân hào môn thành phố Thanh Vân. Nhà họ Tần, nhà họ Thẩm, nhà họ Ngô, tất cả đều là gia tộc hạng hai không hề thua kém nhà họ Trương.

Tuy rằng cô xuất thân nhà họ Trương, nhưng chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ của hào môn, ba cô từ trước đến giờ cũng chưa từng được nắm giữ tài phú và quyền lực của nhà họ Trương, chính cô cũng rất ít khi phải tiếp xúc với các trường hợp như này.

“Nào, mọi người cùng chào mừng Uyển Du đến đây, uống hai ly đi. Tần Phi, cậu đi lấy hai chai rượu vang Burgundy lại đây, lúc trước tôi có cất một lố ở chỗ quầy bar, được sản xuất ở điền trang La Romanee Conti đó, lấy chai ngon nhất ra đây, loại sản xuất năm 1982 ấy.”

Vương Tử Văn vẫy tay, nói rất khí phách.

“Được thôi.”

Dáng người hơi béo của Tần Phi đứng dậy đi tới chỗ quầy bar cách đó không xa.

“Burgundy? Rượu vang của điền trang La Romanee Conti? Sản xuất năm 1982?” Trương Uyển Du hơi ngạc nhiên, trên mặt có chút ngại: “Hình như hơi xa xỉ quá rồi, mọi người cứ tùy tiện uống chút gì đó là được.”

Tuy rằng cô chưa từng trải nghiệm cuộc sống của hào môn, nhưng mà cũng đã từng nghe nói đến loại rượu vang hàng đầu nước Pháp này.

Thương hiệu La Romanee Conti được gọi là rượu của giấc mơ, giới hạn sản xuất toàn cầu chỉ vài ngàn chai một năm, số lượng rất hiếm, cho nên có nhiều lúc bỏ tiền ra cũng chưa chắc mua được, là loại rượu xa xỉ chứng minh năng lực thân phận, bình thường đều xuất hiện ở trong các ngày hội đấu giá rượu quý, chai sản xuất năm 1982, giá cả cũng đã hơn 500-600 triệu rồi.

Uống hai chai này, thì tổng cộng khoảng một tỷ mốt một tỷ hai rồi….

Sắc mặt Trương Uyển Du rất không tự nhiên, từ nhỏ cô đã trải qua một cuộc sống bình thường, bất thình lình được đãi ngộ như vậy, trong lòng đương nhiên có chút không chịu được kiểu chào đón này.

“Uyển Du cũng biết loại rượu này à? Ha ha, bình thường bọn tôi cũng không đụng được tới loại rượu quý này đâu, cái này là do cậu chủ Vương đặc biệt khui cho cô đó.” Tần Phi vui vẻ nói.

Trên mặt của mấy tên con ông cháu cha này đều mang một nụ cười khép nép nhưng lại kiêu ngạo, rõ ràng là biểu hiện của Trương Uyển Du đã khiến cho bọn họ cảm thấy tràn đầy cảm giác ưu việt.

Vương Tử Văn ho khan hai tiếng, gương mặt mang theo nụ cười, rất có phong độ nói: “Nước H chúng ta có câu, rượu ngon xứng với mỹ nhân. Một cô gái xinh đẹp như Uyển Du, nhất định phải dùng loại rượu quý của giấc mơ này, mới có thể tỏ rõ được lòng thành chào đón của chúng ta chứ.”

“Chuyện này. . .”

Trương Uyển Du nhìn hai chai rượu vang thượng hạng đang phản chiếu ánh sáng ảo mộng trên bàn thuỷ tinh, cộng thêm bề ngoài của nó được đúc thành bởi công nghệ đỉnh cao nên càng trở nên hoa lệ, khiến cho nội tâm cô có chút lúng túng.

Cô không thích nhận quà đột ngột của người khác, nhất là cách chào đón khoe khoang như này.

Phải biết, một nhà cô mỗi năm cũng chỉ tiêu xài khoảng 300 triệu, mà hai chai rượu này thì đã gần cả tỷ bạc rồi. . .

“Được rồi, Uyển Du, đây cũng là tâm ý của Tử Văn, vì hoan nghênh cháu nên mới khui chai rượu quý mà bản thân đã cất giữ cẩn thận, cháu cũng không nên từ chối.” Trương Lệ cười nói, liếc Lâm Tinh Vũ một cái, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh.

“Đúng vậy Uyển Du, cái này cũng không tính là bao nhiêu, chắc là cô chưa từng thấy mấy trường hợp như này hả.” Ngô Sở Vũ khép nép mỉm cười: “Mọi người đi ra ngoài chơi, đều chỉ là muốn vui vẻ, uống rượu 600 triệu thì cũng có là gì đâu.”