Tiếp theo, sẽ có một lượng tiền vốn khổng lồ đổ về.
Tập đoàn Uyển Như phụ trách kỹ thuật, cũng phụ trách giám sát.
Cụ thể tiến hành kinh doanh thế nào thì toàn bộ giao cho đối tác, điểm này, là điều quan trọng mà rất nhiều người xem trọng khi muốn hợp tác với Tập đoàn Uyển Như.
Cùng chung kỹ thuật, điều khoản rõ ràng.
Tập đoàn Uyển Như sau này, chủ yếu hướng về cải tiến kỹ thuật và khai thác.
Bộ phận nghiên cứu khoa học do Lan Kiều chủ trì đang chuẩn bị đi vào hoạt động.
Hợp tác với nhiều trường đại học ở Phương Đông, đồng thời thiết lập mối liên hệ với một số nhà khoa học hàng đầu thế giới.
Về việc thu hút nhân tài, quy tắc của Lan Kiều là, chỉ cần có thể thì sẽ lôi kéo cho bằng được, chỉ cần là người có tài, không tiếc số tiền lớn.
Cả vùng núi phía tây thành phố, sắp xây dựng các phòng thí nghiệm lớn.
Đây là một việc rất tốn tiền, nhưng chỉ cần vượt lên trước, thì có quyền lên tiếng.
Những kỹ thuật mà Giang Hải có được cũng không phải của mình, mà là lấy cắp bản quyền.
Không muốn xảy ra chuyện, không muốn Phương Đông bị nhằm vào.

Thứ nhất là bảo mật, thứ hai là phát triển ngay lập tức các giải pháp công nghệ cao cấp hơn để thay thế.
Khoa học kỹ thuật, mới là lực lượng sản xuất quan trọng nhất.

Truyện Mạt Thế
Một dự án cuối cùng đạt được thỏa thuận, không khí bữa tiệc đạt tới đỉnh điểm.
Mà lúc này, Bạch Hiệu đã im lặng rời đi từ lúc nào.
Đối với việc này, Giang Hải không quan tâm.
Tuy trong lòng anh hiểu, Bạch Hiệu đến thành phố Giang Tư chính là muốn kiếm chuyện, nhưng đối với Giang Hải mà nói, anh lại mong là như thế.
Vừa lúc có thể cho anh lý do diệt tận gốc.
Bữa tiệc kết thúc viên mãn, nhưng vấn đề làm cho Giang Hải đau đầu đến rồi.
Trên xe, ghế phụ đã bị Tạ Hương Lam chiếm lấy.
Cố Uyển Như lại ngồi ở sau.
Chiếm chỗ.
"Thục Nhi, em muốn đi đâu đây?" Giang Hải cười gượng.
"Đương nhiên là về nhà với anh rồi." Tạ Hương Lam tùy tiện nói: "Em đã nói với cô ấy rồi, em làm lớn, cô ấy làm bé."
Giang Hải nhếch khóe miệng.
Mặt Cố Uyển Như rũ xuống, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Mở cửa xuống xe, Giang Hải ngồi vào ghế sau, dịu dàng nắm chặt tay của Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như hoảng sợ muốn rút tay về.
Cuối cùng, không thể giãy dụa.
Mặt cô đỏ bừng, nước mắt tủi thân trào ra.
Giang Hải nói: "Hôm nay đúng dịp này để anh giải thích chút."
Tạ Hương Lam bĩu môi: "Em chả thèm để ý thì thôi, cô ấy thật nhỏ mọn."
Trán của Giang Hải đổ mồ hôi lạnh, ông trời sao lại tạo ra cái cô Tạ Hương Lam chán ngắt này.
"Vợ à, em biết đó, lúc anh còn nhỏ, nhà anh đã định hôn cho anh với Lan Kiều."
"Việc này trải qua nhiều năm như vậy, cái gọi là hôn ước đã trở thành chuyện đùa."
"Về phần Tạ Hương Lam..."
Giang Hải đau đầu, việc này thật đúng là không dễ giải thích lắm.
Cố Uyển Như nhìn về Giang Hải, trong ánh mắt lộ vẻ chờ mong.
Cô hy vọng chuyện này là giả biết bao, cô hi vọng Giang Hải không có gì quan hệ gì với Tạ Hương Lam.
Giang Hải nói: "Anh đúng là phải bái thiên địa với cô ấy..."
"Nhưng, bọn anh không phải vợ chồng thật."
Giang Hải rất muốn nói sự thật, trong lòng lại biết, lý do của Giang Hải nhất định sẽ không được Cố Uyển Như tán thành.
Tạ Hương Lam là thánh nữ của núi Chu, cần phải gả cho người đàn ông mệnh cứng để tránh hung thần, mà cả đời này cô ấy cũng phải gìn giữ sự trong trắng, không thể sinh con.
Nhưng nếu anh nói thật, chắc chắn Cố Uyển Như sẽ nghĩ đây là chuyện ngày xưa mới có.
Tạ Hương Lam quay đầu sang chỗ khác: "Anh ấy nói đúng, cái khác khó mà nói, nhưng tôi chắc chắn sẽ không giành ngủ cùng anh ấy."
"Đúng không? Anh Giang!"
Biểu cảm của Cố Uyển Như rất khó hiểu, đây là mối quan hệ gì?
Khuyên can mãi, cuối cùng cũng thuyết phục được Tạ Hương Lam ở khách sạn.
"Khi nào thì anh đi núi Chu?"
Giang Hải trầm ngâm một lát: "Mấy ngày nữa."
"Được, em đợi anh đi cùng." Tạ Hương Lam thản nhiên cười, vẫy tay với Cố Uyển Như trên xe: "Tạm biệt, em gái!"
Quay về ngồi vào xe, khí thế Giang Hải biến đổi, ánh mắt thâm thúy, cũng trở nên nghiêm túc.
"Vợ à, việc xây dựng nền móng của thành phố Giang Tư, bảo vệ cải tạo môi trường còn cần bao nhiêu tiền vốn?"
Cố Uyển Như thở dài nói: "Sao tự nhiên anh lại hỏi cái này?"
Giang Hải sờ cằm: "Có người muốn đưa tiền cho thành phố Giang Tư, nếu đòi ít quá thì hơi ngại."
"Ai đưa tiền?" Cố Uyển Như hỏi.

Giang Hải lặng lẽ cười.
Gửi cho Tần Hiên một tin nhắn.
"Em với Tạ Hương Lam..." Cố Uyển Như vẫn hơi không tự tin.
Lúc này cô mới biết được, Giang Hải quan trọng với cô biết bao nhiêu.
Ở bữa tiệc, mỗi việc mà Cố Uyển Như làm đều rất máy móc, như một cái xác không hồn.
Cô biết tiếp theo phải đối mặt cái gì, muốn chạy trốn, trong lòng không yên, sợ Giang Hải biến mất trong cuộc đời của cô.
Nhưng, cô không thể không đối mặt.
Lời giải thích của Giang Hải làm cho cô nhẹ nhàng thở phào, nhưng từ đầu đến cuối vẫn có cảm giác nguy hiểm.
Giang Hải, không giải thích về Diệp Thụy Nguyệt.
Không tránh được cô sẽ nghĩ nhiều, chẳng lẽ giữa họ...
Giang Hải yên lặng, nhanh chóng cầm lấy tay của Cố Uyển Như: "Vợ, em phải tin tưởng anh."
Bảo vệ ở bữa tiệc dưới sự sắp xếp của Tần Hiên đã rời đi, nhận được tin nhắn của Giang Hải, vui mừng muốn khóc.
Có Thất Hồn đi theo, thì sợ gì cao thủ?
Anh ta đã yêu cái cảm giác được huênh hoang rồi, đây mới là sự nghiệp của đời người.
Chẳng qua, làm gì cũng nhờ vào sự chăm chỉ của mình, Tần Hiên nắm chặt hai tay, tiếp theo, anh phải gia tăng huấn luyện, hoàn thành vượt mức nhiệm vụ huấn luyện mà Thất Hồn đã sắp xếp.
Chỉ có càng mạnh, thì lúc huênh hoang mới không bị lộ.
Ánh mắt dần trở nên quyết tâm.
"Dám đến thành phố Giang Tư gây sự, muốn phân chia một chén canh tại đây, tiền, chuẩn bị xong chưa?"
Bạch Hiệu trở lại biệt thự, lúc này, một tên đầu gấu cường tráng xăm khắp người đang chờ anh ta.
"Anh Bạch."
Bạch Hiệu ừ một tiếng, lập tức nhìn về phía người còn lại, Huyền Bảo Khang.
Huyền Bảo Khang hèn mọn tới cực hạn, nỗi hận đối với Giang Hải lại đạt tới tột đỉnh.
Việc hợp tác của Huyền gia với tập đoàn Uyển Như, cứ thế mà bị đồ vô dụng Huyền Thanh kia làm cho tan tành rồi.
Không chỉ có như thế, còn xảy ra xung đột với Giang Hải.
Vì để lấy mặt mũi lại cho Huyền gia, người con gái mà Huyền Bảo Khang yêu nhất cũng phải để cho Diệp Kinh Lạc chơi không rồi.
Phải biết rằng, trong bụng của vợ anh ta còn có cháu của Huyền gia.
"Huyền Bảo Khang, nghĩ xong chưa?" Bạch Hiệu cười gian.
Huyền gia ở thành phố Giang Thanh, không tính là nhà giàu có lớn lao gì, nhưng nếu làm việc cho nhà họ Bạch, sẽ tiện cho nhà họ Bạch vươn thế lực đến bên này.
Con chó đưa đến cửa, ngu sao mà không nhận.

"Huyền gia? Muốn cái gì?" Bạch Hiệu khinh thường nói: "Chỉ cần đây là thứ nằm trong tỉnh này, tôi đều có thể cho."
"Nhưng..."
Huyền Bảo Khang là người thông minh, lập tức xoay người: "Huyền gia, nhất định sẽ vì nhà họ Bạch mà sai đâu đánh đó."
Bạch Hiệu nghe vậy, hài lòng gật đầu, anh ta thích người thông minh.
Gương mặt dài nhỏ của Huyền Bảo Khang lộ ra vẻ thù hận, anh muốn Giang Hải phải chết.
So với tập đoàn Uyển Như, mặc dù thế lực của Huyền gia chiếm ưu thế, nhưng hôm nay, tập đoàn Uyển Như như đang ở trên ngọn gió, phát triển cực nhanh.
Nếu để tập đoàn Uyển Như phát triển thêm nữa, Huyền gia ở vị trí là người đối đầu với Giang Hải lại càng rơi vào âu lo.
Lúc trước muốn nương nhờ Diệp gia, coi như anh ta nhìn nhầm, tự nhận điều xúi quẩy.
Tìm tới Bạch Hiệu, dựa vào nhà họ Bạch, chỉ cần lựa ý nói hùa theo sở thích của Bạch Hiệu, chuyện gì cũng dễ thương lượng.
Đến lúc cả tập đoàn Uyển Như bị tiêu diệt, Huyền gia cũng có thể nhặt được chút lợi ích.
"Anh Bạch, Huyền gia nào dám có yêu cầu xa xôi gì, chỉ cần anh Bạch vui vẻ, Huyền gia tự nhiên cũng vui vẻ."
Bạch Hiệu lại hừ lạnh.
"Tôi không thích người gian xảo hèn hạ, muốn cái gì, cứ nói thẳng!"
"Anh làm việc cho tôi, tôi cũng phải trả công xứng đáng chứ." Nói xong, Bạch Hiệu đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp mặt đỏ tai hồng nước mắt rưng rưng ngồi ở bên kia.
Nghe nói, đây là vợ của Huyền Bảo Khang?
Dáng vẻ làm người ta nhìn vào đã muốn cưng nựng, dáng người xinh đẹp mê hoặc.
Nhất là phần bụng dưới hơi nhô ra, nghe nói cái tên Diệp gia kia chơi rồi, người mang thai, vẫn là lần đầu tiên.
Ngón trỏ của Bạch Hiệu động đậy, chờ đợi không được mà muốn nếm thử món ngon.
"Anh Bạch, Huyền gia hy vọng có thể thay thế được vị trí của tập đoàn Uyển Như..."
Thay thế? Thứ mà Huyền gia nhìn trúng, chính là rất nhiều kỹ thuật độc quyền của tập đoàn Uyển Như.
Còn có, nắm trong tay sức ảnh hưởng mạnh mẽ tới sự phát triển thành phố Giang Tư.
Nói uyển chuyển, nhưng Bạch Hiệu vẫn nghe hiểu được.
Thực ra, Huyền gia làm chó cho nhà họ Bạch, cũng sẽ được quản lý hết mọi thứ này thôi.
Ánh mắt bỉ ổi của Bạch Hiệu làm cho Huyền Bảo Khang cảm thấy ghê tởm, người mà anh ta đang nhìn, chính là người phụ nữ của mình.
Càng có sự kích động thật muốn tự sát.
Trong bụng Nhạc Thuần còn đang mang đứa con của mình.
Nhưng, người phụ nữ này, đã bị Diệp Kinh Lạc chơi rồi.
Người phụ nữ bị người khác chơi, sao có thể trở thành con dâu Huyền gia được.
Nếu người phụ nữ này sớm muộn cũng phải thay đổi, chẳng thà lợi dụng cô ta để thỏa mãn sở thích biến thái của Bạch Hiệu.
Huyền Bảo Khang nghĩ, có thể vì tiền đồ của Huyền gia góp một phần công sức, là vinh hạnh của cô ta.
Bạch Hiệu cười lớn: "Vậy thì có gì khó, tôi sẽ nâng đỡ Huyền gia.

Chỉ cần đợi tôi trở chủ tịch Hoành nhân của nhà họ Bạch, sẽ để Huyền gia nâng cao một bước."
"Huyền gia theo nhà họ Bạch, tôi đương nhiên cũng sẽ dịu dàng với chị nhà một chút..."
Huyền Bảo Khang khóe miệng co rúm, anh ta thật sự rất vui mừng.

Một mảnh thảo nguyên to lớn, thật sự đang treo ở trên đầu.
Cố nén đau lòng, quay người lạnh lùng nói: "Nhạc Thuần, còn không mau cảm ơn anh Bạch!"
Cả người Nhạc Thuần run rẩy, rơi nước mắt, cô ta muốn từ chối, những người này, hoàn toàn không coi cô là người.
"Bảo Khang...!trong bụng em..."
Huyền Bảo Khang sắc mặt âm trầm: "Em ngoan ngoãn đi, nếu không thì khoản tiền anh hứa..."
Vừa nói lời này, Nhạc Thuần lập tức khụt khịt, lau đi nước mắt, tiến lên nhẹ nhàng lễ phép: "Anh...!Bạch..."
Nói lắp nửa ngày, cũng không nói được một câu đầy đủ.
Bạch Hiệu cười ha ha, bàn tay to kéo lấy, lập tức thô bạo ném Nhạc Thuần tới sô pha bên cạnh, tiện tay xé áo cô ta ra.
"Huyền Bảo Khang, tôi sẽ chăm sóc vợ anh thật là tốt..."
Lúc này, gã đầu gấu cường tráng nãy giờ vẫn không nói chuyện lại lên tiếng nhắc nhở: "Anh Huyền, còn không mau cảm ơn anh Bạch?"
Cả người Huyền Bảo Khang run lên, dáng vẻ tươi cười lại giống như đang khóc.
"Cảm ơn, anh Bạch...!đã chăm sóc...!vợ...!tôi..."
Huyền Bảo Khang cố nén nỗi đau tê tâm liệt phế, xoay người chuẩn bị rời đi.
Bạch Hiệu hiển nhiên là muốn làm ở phòng khách, anh ta phải tránh mặt vậy.
"Anh Huyền, đi đâu vậy?"
Người kia lại nói, ánh mắt lại không hề rời khỏi cơ thể trần trụi của Nhạc Thuần.
"Chẳng lẽ anh không định chờ nghe chỉ thị của anh Bạch?"
Cả người Huyền Bảo Khang chấn động, ánh mắt sợ run.
Chờ ở đây? Chờ nghe chỉ thị? Giương mắt nhìn vợ mình bị làm nhục?
Ánh mắt Huyền Bảo Khang trống rỗng, Huyền gia, dù cho đối đầu với tập đoàn Uyển Như rất không thoải mái.
Huyền Thanh nắm chặt bàn tay, vì cái đồ phế vật kia, Huyền gia mới ra nông nỗi như ngày hôm nay?
Đến mức để anh ta phải đưa vợ mình đến cho người ta chơi?
Trước kia, Huyền gia chưa từng phải phụ thuộc vào ai.
Hiện giờ, không nghe theo nhà họ Bạch chẳng lẽ Huyền gia sống không nổi nữa?
Huyền Bảo Khang nghĩ đến cha anh ta.
Huyền Thiên Thế gây dựng cơ nghiệp bằng hai bàn tay trắng, Huyền gia trải qua không biết bao nhiêu lần sinh tử tồn vong.
Đưa tiền rồi, đưa phụ nữ rồi, nhưng chưa từng dựa vào người khác, làm chó cho người khác.
Huyền gia, càng không có tiền lệ đưa vợ cho người khác.
Hiện giờ, Nhạc Thuần đã là đồ rách nát, vì tiền mà tự nguyện bị chơi đùa.
Huyền gia, không còn đường rút lui.
Nhìn mọi thứ xảy ra, Nhạc Thuần kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
Huyền Bảo Khang, có thể làm cái gì?
Anh ta đã lên chiếc thuyền này, không còn đường rút lui nữa..