Hai mươi giáo tổ hợp sức, bộc phát ra sức mạnh vô tận.  

Muốn phá vỡ tấm chắn!  

Koong!  

Trận pháp chấn động mạnh, bị đánh ra một khe hỡ thật dài.  

“Ra tay, không thể để bọn họ đánh vỡ pháp trận được!”  

Người đưa đò quát to một tiếng, lập tức ra tay.  

Giáo tổ khác cũng vội vàng ra tay, ngoại vực cũng phái mười vị giáo tổ ra nghênh tiếp, đại quân ngoại vực cũng bắt đầu đi qua khe hở, nhưng khe hở rất nhỏ, một lần chỉ qua được cỡ mười người.                Vụt!  

Chỗ giao chiến dâng trào tiên quang, một con sông lớn xuất hiện, lực lượng giao chiến quá mạnh mẽ, khiến cho quy tắc đại đạo hỗn loạn, mất trật tự.  

“Thời không rách ra rồi!”  

Lúc này những người xem chiến đều hít một hơi khí lạnh.  

Sức mạnh đó quá đáng sợ, khiến trật tự thiên địa bị đảo lộn, ảnh hưởng đến sự sống của vạn vật, con sông thời gian cũng xuất hiện.  

“Đợi ta phá vỡ trận pháp này rồi sẽ đến giết chết đám tép riu các ngươi”, bạch hổ cười nói.  

Thiên địa chấn động, dòng sông thời gian lao nhanh khiến bạch hổ nhanh chóng ngậm miệng, nơi này khiến cấp bậc giáo tổ là nó cũng cảm thấy nguy hiểm.  

Ầm!  

Một khắc sau, bầu không khí đang sợ đột ngột xuất hiện qua khe hở.  

Một cái đỉnh đột ngột xuất hiện, khổng lồ vô tận, che khuất tinh vực này.                Cái này xuất hiện quá đột ngột, khiến mọi người đều bất ngờ?  

Cái đỉnh này ở đâu ra, hơi thở của nó quá đáng sợ, chấn động cả thiên địa.  

“Đây là đỉnh Nhân Hoàng?”  

Có giáo tổ ngoại vực vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nói.  

“Chẳng lẽ Nhân Hoàng trở về từ tiên giới sao?” Có giáo tổ lẩm bẩm.  

Nếu Nhân Hoàng vẫn còn ở thế giới thường, bọn họ cũng không dám ra tay với thiên vực Tiểu Đông.  

“Trên đỉnh còn có một người!”  

Lúc này, có người kêu to, nhìn thấy cảnh tượng trên miệng đỉnh.  



Nơi đó có một người, thân thể cao to, đưa lưng về phía mọi người, người khoác áo choàng xanh, đứng ở đó tựa như thiên đế giáng trần vậy!  

Là ai?  

Mười vị giáo tổ đang chiến đấu trước khe hở cũng thay đổi sắc mặt, người trên miệng đỉnh này xuất hiện bằng cách nào mà bọn họ không hề biết, khí thế đáng sợ, vừa nhìn đã biết không phải người đơn giản.  

Chẳng lẽ thật sự là Nhân Hoàng trở về từ tiên giới?  

Người ngoại vực không nhịn được thầm thấy run rẩy.  

“Gào!”  

Bạch hổ gào to một tiếng, ngôi sao đầy trời sáng lên, thân thể to mấy trăm nghìn trượng di chuyển, một cái móng vuốt che khuất nhật nguyệt.  

Ầm một tiếng, nó đánh về phía người đang đứng trên miệng đỉnh.  

Tất cả mọi người đều sợ ngây người, không ngờ bạch hổ lại dám ra tay trước, mấy vị giáo tổ còn lại thấy thể cũng đưa mắt nhìn nhau, ăn ý xông về phía người trên miệng đỉnh.  

Ngay cả Nhân Hoàng trở về thì sao?  

Bên phía bọn họ còn một cao thủ hàng đầu chưa ra tay mà!  

“Ầm!”  

Trên người người đó phát ra tia sáng chói mắt, trong nháy mắt, mái tóc đen kia cũng sắp nhuộm thành màu vàng nhạt, hơi thở trên người dâng cao.  

“Gào…”  

Bạch hổ lại gào thét.  

Bốp một tiếng, người trên đỉnh vung quyền, uy thế hơn người, vĩnh hằng vô địch, đánh một quyền về phía móng vuốt của bạch hổ.  

Ầm!  

Hỗn độn vỡ nát, chân bạch hổ gãy lìa, máu tươi rơi xuống trong tinh không, rất nhiều tu sĩ ngoại vực bên dưới không kịp trách né, bị máu tươi của bạch hổ đánh chết.  

Mạnh thế sao?  

Biến cố này khiến giáo tổ ngoại vực đang giao thủ bên dưới thay đổi sắc mặt, thầm thấy lo lắng.

Rốt cuộc người này là ai? Tới từ nơi nào? Là người của thời đại nào? Chẳng lẽ là người kế nhiệm Nhân Hoàng để lại trước khi phi thăng?  

“Muốn ra tay không?”  



Có người lặng lẽ truyền âm cho Hoàng Huyền.  

Người này không rõ lai lịch, nếu không ra tay cùng lúc thì rất khó xử lý người này.  

Những giáo tổ này cũng cảm nhận được uy hiếp từ người ở trên đỉnh, cảm thấy cần phải tiên hạ thủ vi cường.  

Bây giờ dù bọn họ không rõ tình huống, nhưng nếu có uy hiếp, ra tay trước vẫn sẽ tốt hơn bị động tiếp chiêu.  

Không chờ bọn họ ra tay, người kia đã di chuyển, chậm rãi đáp xuống trung tâm chiến trường.  

Lúc này, cảnh tượng rất hoành tráng, cũng là có một không hay.  

Một cái đỉnh lơ lửng trên không trung, một người đứng trên đó, đưa mắt nhìn xuống thiên hạ, tuyệt thế vô song, bóng người cao ngất, mái tóc tung bay, đôi mắt sâu thẳm, khí khái hào hùng, tựa như chúa tể thế gian.  

Đại quân ngoại vực như gặp phải kẻ thù đáng sợ.  

Vốn dĩ bọn họ đều phải phá vỡ trận pháp, tiêu diệt cả thiên vực Tiểu Đông, bây giờ lại có một kẻ mạnh như thế xuất hiện.  

“Ngươi là ai?”  

Người nói chuyện chính là Hoàng Huyền, chỉ có ông ta mới có thể đại điện giáo tổ nơi này để nói chuyện.  

“Sao ông cảm thấy người nọ hơi giống bố cháu?”  

Trên một chiếc chiến hạm ở phía xa, Lâm Kình Thương nhỏ giọng nói với Lâm Thiên Lạc.  

“Sao có thể?”  

Lâm Thiên Lạc lắc đầu: “Dù bố cháu có thiên phú hơn người như mọi người nói, nhưng trong vòng trăm năm, có thể bước vào Hư Đạo cảnh đã là giỏi lắm rồi.  

Sau tám tuổi Lâm Thiên Lạc chưa từng gặp Lâm Ẩn, dù cảm thấy bóng lưng người nọ hơi quen thuộc, nhưng cũng không dám tin.  

“Cũng phải”.  

“Cổ tổ!”  

Giáo tổ ngoại vực đều gật đầu, vẻ mặt hưng phấn.  

Ngay cả Hoàng Huyền cũng không khỏi cúi đầu, tỏ vẻ cung kính.  

“Lại ngửi thấy huyết mạch của người kia, thật sự là cái mùi khiến người ta chán ghét!”, cổ tổ ngoại vực lạnh lùng nói: “Lúc trước ta đi khắp các tinh vực, giết chết gần hết hậu nhân của người kia, không ngờ vẫn còn có một con cá lọt lưới”.  

“Là ngươi làm!”  

Ánh Sư quát to.