“Hôm nay, ta sẽ lấy mạng ngươi!”  

Hoàng Huyền lạnh lùng nói.  

Xung quanh ông ta một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không nhìn thấy rõ dáng vẻ của ông ta, chỉ có một cái tay thò ra, trên tay nâng một ngôi sao khổng lồ!  

Hoàng Huyền rất mạnh, chiến lực lừng lẫy xưa nay, nâng ngôi sao kia lên xong, ngón tay ông ta phát sáng, chỉ bươc smột bước đã xuyên qua trận pháp ở phía chân trời.  

Tất cả mọi người bên phía thiên vực Tiểu Đông cảm thấy lạnh từ đầu đến chân.  

“Hoàng Huyền giáo tổ!”  

Đại quân ngoại vực hô to thành tiếng, thiên địa cũng chấn động theo, tinh không cũng không ngừng run rẩy.  

Đại quân ở chỗ trận pháp nhường ra một con đường cho Hoàng Huyền.  

“Chúng ta nên làm gì đây, bên kia có gần hai mươi vị đạo tổ đó!”                “Còn có mấy chục vị lão tổ Hư Đạo cảnh nữa!”  

“Chẳng lẽ thiên vực Tiểu Đông ta chắc chắn sẽ bị tiêu diệt ư?”  

Bầu không khí bên phía thiên vực Tiểu Đông rất nặng nề, không phải bọn họ không hiếu chiến, mà là thực lực thật sự chênh lệch quá lớn, hơn nữa bọn họ hiểu mình không phải nhân tố quyết định trận chiến lần này, mà cao thủ cấp giáo tổ ở hai bên mới là nhân tố quyết định.  

Lúc này, dường như mọi thứ đều không còn tác dụng nữa, thực lực chênh lệch như thế, vô số cao thủ ngoại vực như hổ rình mồi, mà bên phía bọn họ chỉ có mười cao thủ cấp bậc giáo tổ và mười mấy cao thủ Hư Đạo cảnh, hoàn toàn không phải đối thủ của ngoại vực, không có cách nào đánh úp được.  

Tình thế khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng!  

“Đã đến lúc chúng ta nên ra tay rồi, nếu bọn họ ra tay, dù chúng ta có chết cũng phải kéo theo mấy kẻ chết chung”, bên phía thiên vực Tiểu Đông có người la lên.  

Nhưng bọn họ không phải Hư Đạo cảnh, cũng không phải giáo tổ, có thể đến gần đối phương giết người sao?  

Có lòng giết địch, nhưng lại không có sức!  

“Ta không muốn bị người đời sau nói là hèn nhát, cho dù chết trận, ta cũng muốn lấy máu rọi trời cao, chứng minh ý chí của mình!”, một Thần Vương hét to.  

Bọn  họ có thể tu luyện đến Thần Vương cảnh, ai không phải thiên tài một phương, có sự kiêu ngạo của riêng mình, không muốn chết đi một cách uất ức.  

Bầu không khí nặng nề bên phía thiên vực Tiểu Đông bị phá vỡ, hôm nay quá lắm thì chết thôi!  

“Giết!”  

“Giết một người hòa vốn, giết hai người là lãi rồi!”  

Cảm xúc bị kích động, tất cả mọi người đều không sa sút nữa, chiến ý dâng cao.                Nhưng lúc này, người đưa đò chợt cất lời: “Vẫn chưa đến lượt các ngươi, đợi đám già chúng ta chết trận rồi hẳn lên”.  

Nói xong, người đưa đò chậm rãi đi về phía Hoàng Huyền.  

“Sư phụ, người này là ai?”  

Một cao thủ Hư Đạo cảnh của thiên vực Tiểu Đông nhỏ giọng hỏi, ông ta đã sống hai trăm nghìn năm rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy người đưa đò lần nào.  

“Ánh Sư”.  

Ông lão râu tóc bạc trắng khẽ thở dài: “Ánh Sư chính là cao thủ đứng đầu lúc triệu năm trước, sư phụ của Nhân Hoàng. Triệu năm trước Nhân Hoàng và rất nhiều thiên tài chiến đấu với Ma Tổ, Ma Tổ bị giết chết, mấy cao thủ Ánh Sư cũng bị thương nặng”.  

“Sau đó người ngoại vực nhân cơ hội xâm lăng, mấy cao thủ gồm Ánh Sư gần như chết hết, mà ngoại vực cũng bị thương nặng”.  

“Nhưng triệu năm trôi qua, thiên vực Tiểu Đông chúng ta đã sớm không mạnh bằng thiên vực Tiểu Đông rồi!”  

Mọi người thầm thấy rét lạnh.  

Bọn họ không ngờ người đưa đò lại có lai lịch lớn như vậy, không ngờ lại là sư phụ của Nhân Hoàng, hai cao thủ Ẩn Nhất cảnh của thiên vực Tiểu Đông thay đổi sắc mặt, bọn họ đều không biết thân phận của Ánh Thương Khung.  



“Trạng thái của Ánh Sư rất không ổn, hoàn toàn không có chiến lực ở giai đoạn mạnh nhất, ông ấy đấu với Hoàng Huyền, có khả năng rất lớn là sẽ chịu thiệt”, ông lão râu tóc bạc trắng lo lắng nói.  

Lão ta từng trải qua trận chiến triệu năm trước, lúc đó lão ta chỉ là một Thần Vương, may mắn còn sống, chỉ biết Ánh Sư bị thương nặng, bây giờ lão ta đã là giáo tổ Ẩn Nhất cảnh trung kỳ rồi, có thể nhìn ra trạng thái của Ánh Sư không đúng lắm.   

Lão ta xông lên, lão ta không yên tâm, triệu năm trước Ánh Sư thật sự không phải sợ Hoàng Huyền, thậm chí còn mạnh  hơn Hoàng Huyền, nhưng bây giờ e rằng không phải đối thủ của Hoàng Huyền nữa.  

“Không sao”.  

Ánh Sư cũng nhận ra ông lão, hờ hững nói: “Ta sống nhiều năm như vậy, vẫn còn một vài lá bài tẩy, bây giờ phải đánh trọng thương người của ngoại vực, nếu đợi người kia đến thì đã muộn rồi”.  

Người đưa đò lạnh nhạt nói, trong lòng đã có tính toán từ lâu.  

Dù Hoàng Huyền là giáo tổ đứng đầu ngoại vực, nhưng vẫn có chút chênh lệch với vị kia của ngoại vực, lúc còn trẻ, vị kia đã có thể giao phong với Nhân Hoàng, bây giờ không biết đã đi tới bước nào rồi nữa.  

Người đưa đồ tiến lên một bước, xông thẳng về phía Hoàng Huyền.  

“Ngươi có xứng để lão tổ nhà ta ra tay sao?”  

Một giáo tổ trẻ tuổi của ngoại vực lạnh lùng nói, hắn là đệ tử của Hoàng Huyền, cũng đã bước vào Ẩn Nhất cảnh được gần mười năm rồi.  

“Lùi lại, ta sẽ cho ông ta cơ hội giãy giụa!”  

Hoàng Huyền hờ hững nói.  

Tất cả mọi người của thiên vực Tiểu Đông đều nín thở, căng thẳng, lo lắng, áp lực, cao thủ của các thế lực lớn đều đang chờ đợi, tim đập thình thịch, ai cũng mong vị tiền bối này có thể giết chết cao thủ hàng đầu.  

Chờ khoảnh khắc đó!  

Tất cả mọi người đều hy vọng có thể có hiệu quả, có thể thay đổi tình hình cuộc chiến.  

Ầm!  

Lúc Ánh Sư bước vào trung tâm cuộc chiến, Hoàng Huyền lập tức ra tay.  

Ông ta không thể để Ánh Sư chiếm lợi thế được, dẫu sao triệu năm trước Ánh Sư cũng là cao thủ hàng đầu, dù chỉ cần nhìn một cái đã có thể thấy được thân thể Ánh Sư có vấn đề, nhưng ông ta không thể không đề phòng Ánh Sư có thủ đoạn khác.  

Hoàng Huyền cầm một miếng Thái Cực đồ trông hơi rách rưới trong tay, muốn phủ lên Ánh Sư.  

Thái Cực đồ trông thì rách rưới, ánh sáng cũng rất tôi, nhưng các cao thủ giáo tổ xung quanh đều mang vẻ mặt nặng nề, Thái Cực đồ này là một món bảo vật của ngoại vực, một cao thủ đỉnh cao Hư Đạo cảnh cầm Thái Cực đồ trong tay có thể giết chết một vị giáo tổ.  

“Ánh Sư…”  

Ngay cả Kim Thiên Bằng cũng mang sắc mặt nặng nề, ông ấy biết trạng thái của Ánh Sư không tốt, có lẽ trận chiến này phải trở thành trận chiến cuối cùng của Ánh Sư rồi.  

Vào khoảnh khắc Thái Cực đồ phủ xuống.  

Trong tay Ánh Sư xuất hiện một miếng bia đá, bia đá đen như mực, bên trên còn dính máu, tấm bia đá nhanh chóng phóng to, tất cả ký hiệu bên trên sáng lên, che đậy thế gian, phát ra lực lượng quy tắc tiên đạo.  

“Bia Trấn Ma!”  

Hoàng Huyền kinh ngạc la lên, vội vàng triệu hồi Thái Cực đồ lại bảo vệ bản thân.  

Đây là bia đá trấn áp Ma Tổ, là pháp bảo Nhân Hoàng tự mình luyện chế, chỉ cần sử dụng, ngay cả cao thủ đỉnh cao Ẩn Nhất cảnh cũng có thể bị giết chết.  

Ầm!  

Bia Trấn Ma sáng lên, đè xuống.  

Thái Cực đồ cũng sáng lên, hoa văn đan xen xuất hiện, chém trúng mặt bia đá.  



Rắc!  

Trên bia Trấn Ma xuất hiện vết nứt, Thái Cực đồ cũng chia năm xẻ bảy rồi rách ra, rơi xuống đất, hoàn toàn không thể nào đến gần.  

Phụt!  

Hoàng Huyền phun ra một ngụm máu, nhưng cuối cùng vẫn đứng vững được.  

“Thì ra cái mang đến tự tin cho ngươi chính là bia Trấn Ma, đáng tiếc bia Trấn Ma kia đã bị nứt rồi, sức mạnh không còn như lúc trước, hoàn toàn không thể đối phó ta được”, Hoàng Huyền bình tĩnh lắc đầu: “Ánh Sư, xem ra thực lực của ngươi vẫn chưa hồi phục, trước đây ngoài Nhân Hoàng, ngươi chẳng coi ai ra gì, bây giờ lại phải cần một tấm bia đá mới dám ra tay với ta”.  

Hoàng Huyền lạnh lùng nhìn chằm chằm người của thiên vực Tiểu Đông: “Hôm nay bia Trấn Ma đã nứt, ai trong thiên vực Tiểu Đông còn có thể đả thương ta đây?”  

Sắc mặt của Ánh Sư cũng trở nên khó coi, bây giờ ông chỉ có thể phát huy được sáu phần lực lượng, nếu ở thời kỳ đỉnh cao ông sử dụng bia Trấn Ma, chắc chắn có thể dễ dàng làm Hoàng Huyền bị thương nặng.  

Bây giờ dù Hoàng Huyền cũng bị thương, nhưng không nặng lắm, cũng không ảnh hưởng đến việc ông ta tiếp tục chiến đấu.  

“Một đám người ngu muội, thiên vực Tiểu Đông nhỏ yếu, châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình”, ngoại vực có một con bạch hổ cấp bậc giáo tổ cao mấy trăm nghìn trượng cười châm chọc.  

“Ánh Sư, để ta đối phó với Hoàng Huyền”, Kim Thiên Bằng nhẹ giọng nói.  

Ông ấy lấy được cơ duyên trong hỗn động đột phá lên Ẩn Nhất cảnh hậu kỳ, chính là một trong ba người mạnh nhất ở thiên vực Tiểu Đông rồi.  

“Để ta!”  

Một ông lão bước ra, lão rất lớn tuổi rồi, trên người phủ đầy bụi đất, dày chừng mấy tấc, giống như là bị phủ bụi một khoảng thời gian rồi vậy.  

Nhìn thấy ông lão này, ngay cả Ánh Sư cũng lộ vẻ cung kính, đây là giáo tổ lớn tuổi nhất của thiên vực Tiểu Đông, còn lớn tuổi hơn cả Ánh Sư, khí huyết đã khô cản, nếu không phải tự mình phong ấn thì đã tọa hóa từ lâu ròi.  

“Cụ cố”, một giáo tổ của thiên vực Tiểu Đông bi thương kêu lên.  

“Trên người ta có lá bài tẩy cuối cùng, là ta lúc trước mặt dày đi xin Nhân Hoàng, vốn định để bảo vệ cho sự an toàn của gia tộc, bây giờ phải lấy ra sử dụng rồi”.  

Ông lão lấy một cái la bàn cũ nát ra.  

“Giết!”  

Ông lão khắp người đều bụi đất rống to, sử dụng la bàn kia, kết hợp với cờ trận và cả trận đài, xông ra từ trong trận doanh của thiên vực Tiểu Đông.  

“Hả?”  

Con bạch hổ của ngoại vực xù lông lên, cảm nhận được nguy hiểm.  

“Sát trận Chí Tôn?”  

Một giáo tổ nhẹ giọng nói.  

“Đúng vậy”.  

Ánh Sư gật đầu một cái, ông từ thấy la bàn này trong kho tàng bảo của Nhân Hoàng, nhưng sau khi phi thăng, Nhân Hoàng phân phát rất nhiều thứ ra ngoài, lại không thấy la bàn đó, không ngờ lại ở trên người ông lão.  

“Phụt!”  

Hoàng Huyền lại phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng lần này khiến ông ta bị thương không nhẹ.  

Ông ta đến đây với khí thế vô địch, không ngờ vừa ra tay đã bị thương hai lần, hôm nay ông ta coi như mất hết mặt mũi rồi.  

“Phá vỡ tấm chắn, giết chết đám kiến này đi!”  

Bạch hổ hét to.  

Gần hai mươi vị giáo tổ ngoại vực lập tức ra tay, trận pháp của thiên vực Tiểu Đông được bày ra vào thời kỳ Nhân Hoàng, vì đề phòng người của ngoại vực ra tay, nếu không phá trận pháp, ngoài những người có cấp bậc giáo tổ, những người khác hoàn toàn không thể đi vào.