Chương 4090

Đỗ Ngọc Sơn hỏi: “Nói với cậu cũng được, vấn đề là cậu có quyết định được không?”

Diệp Chiến Quốc nói: “Nếu tôi không quyết định được, tôi có thể xin chỉ thị từ đại trưởng lão”.

“Được!”

Đỗ Ngọc Sơn nói: “Nếu vậy, giờ tôi yêu cầu năm chi nhánh chiến vực rút khỏi các châu, các thế gia do Thủ Hộ Minh sắp xếp sẽ thay thế chi nhánh chiến vực”.

Nghe thấy thế, Diệp Chiến Quốc lập tức biến sắc, tức giận nói: “Ông đừng mơ!”

Người của chiến vực vô cùng tức giận, Đỗ Ngọc Sơn không hề nói chuyện, mà đang ra lệnh.

Nhưng nếu các chi nhánh chiến vực rời khỏi các châu, chẳng phải thế tục sẽ hoàn toàn trở thành Hạ Giới giới Cổ Võ mới à?

“Đỗ Ngọc Sơn, ông quá đáng rồi đấy? Hội trưởng lão cho phép thế lực Hạ Giới giới Cổ Võ tiến vào thế tục đã là thành ý lớn nhất rồi, không ngờ ông lại định chiếm cả thế tục, mạnh miệng thật đấy nhỉ?”

Ở chỗ của quân đoàn cao thủ, Mạnh Thiên Lan cũng lạnh lùng nói.

Người của chiến vực Trung Châu và quân đoàn cao thủ đang có mặt đều vô cùng giận dữ, Đỗ Ngọc Sơn không hề định đàm phán mà đang cướp trắng trợn.

“Nếu các người không đồng ý thì đành khai chiến thôi. Tôi cũng muốn xem xem vũ khí nóng của chiến vực mạnh? Hay cao thủ Cổ Võ Thiên Cảnh Tam Phẩm bên tôi mạnh hơn đấy”.

Đỗ Ngọc Sơn lạnh lùng nói.

Sau khi lão ta dứt lời, áp lực đáng sợ bỗng lan ra từ người lão ta, ập tới chỗ Diệp Chiến Quốc.

Theo lão ta thấy, Diệp Chiến Quốc là thống lĩnh cao nhất của chiến vực Trung Châu, chỉ cần trấn áp Diệp Chiến Quốc thì cũng tương đương với trấn áp cả chi nhánh chiến vực Trung Châu.

Diệp Chiến Quốc cũng cảm nhận được áp lực từ Đỗ Ngọc Sơn, mặt tái nhợt, ông ta chỉ là cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong, không hề có phần thắng trước ông lớn đứng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ này.

Tuy biết mình không phải đối thủ của Đỗ Ngọc Sơn, nhưng Diệp Chiến Quốc vẫn lớn tiếng ra lệnh: “Mọi người, sẵn sàng chiến đấu!”

Mấy nghìn tinh nhuệ đã được trang bị đủ súng ống của chiến vực đều lấy vũ khí nóng ra, nhắm vào cao thủ Thủ Hộ Minh!

Trận chiến sắp bắt đầu!

Thấy mấy nghìn cao thủ của chiến vực chĩa vũ khí nóng vào mình, sắc mặt Đỗ Ngọc Sơn vô cùng u ám, với tư cách là cao thủ đứng đầu Thủ Hộ Minh, đứng ở đỉnh quyền lực, đã bao giờ lão ta bị đối xử như thế đâu?

Đỗ Ngọc Sơn lạnh lùng nói: “Chỉ với đống sắt vụn đó mà đòi giết tôi à?”

Áp lực khổng lồ lan ra từ người lão ta, bao phủ cả khu vực.

Diệp Chiến Quốc bình thản nói: “Cho dù không giết được ông thì cũng có thể khiến ông cảm nhận được nỗi đau sau khi bị vũ khí nóng bắn trúng”.

Khiêu khích trắng trợn!

Bầu không khí hết sức căng thẳng, có thể khai chiến bất cứ lúc nào, một khi khai chiến, nơi này sẽ trở thành địa ngục trần gian.

Mấy nghìn tinh nhuệ chiến vực do Diệp Chiến Quốc dẫn đầu sẽ chết, nhưng bên Thủ Hộ Minh cũng tổn thất nặng nề.

Trừ cao thủ có cấp bậc như Đỗ Ngọc Sơn, cho dù những cao thủ khác không chết thì cũng sẽ bị thương nặng.

Xung quanh lập tức im phăng phắc, mọi người đều chờ lệnh của Đỗ Ngọc Sơn và Diệp Chiến Quốc, một khi bất cứ ai trong số họ hạ lệnh ra tay, hai bên sẽ lập tức khai chiến.

“Đoàng!”