Chương 2462

“Tôi biết mối quan hệ giữa Đông Vương và Kim Chi Lâm, tôi cũng hiểu tình cảm của ông dành cho họ.”

Ông Lệ hạ giọng nói: “Nhưng vấn đề này liên quan đến sống chết của thành viên Diệp Đường, mong Đông Vương đừng ngăn cản chúng tôi làm việc.”

Vệ sĩ của nhà họ Đường giết người?

Tôn Bất Phàm và Hoa Yên Vũ nghe vậy thì rất ngạc nhiên.

Đường Nhược Tuyết sau khi nghe tin vội vã chạy ra ngoài cũng run lên, sau đó tái mặt nhìn Đường Thất.

Đường Thất vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm gọi.

Diệp Trấn Đông vẫn bình tĩnh, ngưng trọng một chút: “Sau đó thì sao?”

“Hàn Tứ Chỉ đã đi bắt Diệp Phi (Phàm), chúng tôi cần đưa Đường Nhược Tuyết về để điều tra.”

Ông Lệ thở ra một hơi dài, dùng từ uyển chuyển: “Đông Vương yên tâm. Chuyện liên quan đến mặt mũi của nhà họ Tần và Diệp Đường nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”

“Nếu Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết vô tội, chúng tôi sẽ sớm thả bọn họ.”

Ông ta nhàn nhạt nói: “Đông Vương, đêm nay tôi đã cho ông mặt mũi, ông cũng nên cho tôi thể diện.”

“Xin lỗi, ở chỗ này của tôi ông không hề có mặt mũi.”

Diệp Trấn Đông không hề nhướng mi: “Hơn nữa không phải ông cho tôi mặt mũi mà là ông đã cứu mạng cậu ta.”

Giọng nói lãnh đạm như nước sôi, nhưng lại gây áp lực cực lớn trong lòng mọi người.

Ông Lệ lão quỷ nghiêm mặt: “Diệp Trấn Đông, chúng tôi đang giải quyết việc chung, có cần phải xé rách da mặt không?”

“Được rồi, giải quyết việc chung.”

Diệp Trấn Đông mở mắt trong hai phút, giọng nói cũng trở nên lạnh hơn: “Vậy thì hãy làm theo thủ tục. Dù Diệp Đường có quyền lực rất lớn trong việc bắt người nhưng vẫn cần sự thống nhất của mọi người, chứng cứ và mệnh lệnh. Cho tôi thấy thân phận Diệp Đường của các người, lấy ra giấy chứng nhận của các người, cho tôi xem lệnh bắt. Đủ ba thứ đó thì tôi sẽ lập tức nhường đường cho các người đưa Đường Nhược Tuyết đi.”

Ông quát lên: “Thiếu một thứ thì các người cút ngay khỏi đây.”

Vẻ mặt của Vệ Hồng Hồ và ông Lệ hơi thay đổi, đây quả thực là một thủ tục cần thiết để Diệp Đường bắt người.

Bởi vì Diệp Đường có quyền lực lớn, rất dễ dàng làm tổn thương người khác, nên từ lâu người ta đã thống nhất rằng phải có đủ cả ba thứ khi làm việc ở Thần Châu.

Trong số đó, Đường lệnh là quan trọng nhất, nó đại biểu cho công việc của Diệp Đường chứ không phải là sự lạm dụng quyền lực Diệp Đường để làm việc riêng.

Người và giấy chứng nhận không khó đối với Vệ Hồng Hồ và những người khác, nhưng Đường lệnh là không thể, thủ tục bắt giữ các quan chức nhà nước như Diệp Phi (Phàm) phải đầy đủ. Bắt Đường Nhược Tuyết làm sao có thể có những thứ này?

“Diệp Trấn Đông, ông đừng có không biết xấu hổ.”

Vệ Hồng Hồ không khỏi hét lên: “Chúng tôi làm việc như thế nào, không đến phiên người ngoài như ông khoa tay múa chân.”

“Hai mươi năm, đã sớm không còn quyền gì nữa rồi, ông còn giở trò quỷ với chúng tôi? Nhường đường ngay lập tức, nếu không sẽ trừng trị cả ông.”

Anh ta thực sự rất tức giận, một lão Đông Vương già nua đã nghỉ suốt hai mươi năm không chỉ khiến anh ta bị gãy tay mà còn nhiều lần ngăn cản họ làm việc, thật sự vô cùng nhục nhã.

Anh ta rút súng ra, quát lên với Diệp Trấn Đông: “Tôi sẽ cho ông ba giây. Nếu ông không nhường đường thì tôi sẽ bắn không cần hỏi.”

Diệp Trấn Đông vừa giơ tay phải lên.