Đặt chân vừa chạm đến bàn, đã nghe thấy tiếng bên ngoài cấp báo.

"đại soái, đến giờ ngài đến lễ đài để làm việc cùng tòa án về bọn Nhật cùng phản quốc rồi."
Cảnh sát viên chưa đi ra khỏi cửa, Cơ Châu Kiệt nghe thấy đã tối sầm mặt, đã đến thời khắc mà ai cũng phải đau lòng.

Thấy cậu ta đau lòng nhưng lại giỏi che giấu cảm xúc, Hà Nhiêm Ấn cũng không muốn chứng kiến cảnh tan thương ấy, anh cũng thôi muốn đi đến đó.

"hũy đi, hôm nay tôi có rất nhiều việc, việc đó tòa sẽ xét xử được"
"được, tôi sẽ báo lại cấp trên, chào đại soái"
Cửa phòng vừa đóng khép lại, Lục Cầm Tiêu thở dài biết ngay Hà Nhiêm Ấn từ chối đi vì lý do gì.

Còn riêng Châu Kiệt, anh vẫn giữ bình tĩnh đến đáng sợ.


"chuyện kia cậu đã biết chưa? Chuyện về phu nhân đó?"
Châu Kiệt bất ngờ đặt câu hỏi sau bao nhiêu phút im lặng, trầm tư.

Hà Nhiêm Ấn xem ra hiểu rõ vấn đề vì khi nãy đã nghe được tin này từ Ân Huy.

Không chút phản ứng gì đặc biệt, Châu Kiệt không ngần ngại nói tiếp lời.

"phu nhân dạo này thường xuyên đến nơi mà chúng ta cho rằng đó là khu của tổ chức do Chu Tam đứng đầu."
"có thật vậy không? Kết quả báo cáo có ghi à?" - Lục Cầm Tiêu nhanh chóng cầm lấy tài liệu trên bàn đọc đi đọc lại, làm gì có dòng chữ ấy ấy chứ? - "cậu xem ở đâu vậy?"
"không phải xem, mà chính mắt thấy!"
Hà Nhiêm Ấn những ngày qua cũng thường đặt câu hỏi: vì sao lúc này bà ấy luôn về muộn, lại còn thường lấm léc nhìn xung quanh rồi mới ra khỏi nhà.

Chưa kể những lúc ở trong nhà cũng thường xuyên có biểu hiện lạ.

"lúc này, bọn Nhật vừa bị tóm gọn, lũ Pháp chưa thấy manh động gì nhiều, xem ra..cần phải cẩn mật hơn"
Cầm Tiêu xem sơ nội dung, lắc đầu thất vọng vì những chi tiết này anh đã nắm hết trong tay.

Điều tra chưa có gì là mới mẻ.

"về phần kia, các cậu yên tâm, những kẻ làm việc xấu không thoát khỏi lưới trời đâu"
Hà Nhiêm Ấn khẳng định một lần nữa tính kỷ cương, trung trực và nề nếp trong quân đội đến họ.

Không thể đặt tình cảm riêng mà làm cho xã hội trở nên xáo trộn, ai có lỗi người đó buộc phải nhận lấy lỗi lầm của mình.


"à, còn chuyện này..." - Cầm Tiêu tỏ vẻ mặt nghiêm túc - "còn vài tuần nữa là hết ngày nghĩ, chúng ta...trở lại quân đội đúng không?"
"nếu như diệt được Pháp, đến lúc đó cậu có muốn trở lại không?"
Nhiêm Ấn vốn hỏi ra là có chủ đích, chuyện trước giờ anh làm luôn có trước, có sau.

"cậu nói vậy chắc hẳn có câu trả lời rồi." - vươn vai rồi nhìn lấy Châu Kiệt và thoáng nhìn sang nơi khác - "bao nhiêu năm cống hiến cho tổ quốc, nếu đất nước sớm độc lập, tôi chẳng phải nên về hưu sớm không? còn tranh thủ tìm gia đình cho mình nữa"
Câu nói nửa thật nửa đùa của anh khiến cho căn phòng có chút xáo trộn.

Cứ ngỡ chỉ có Lệ Túc mới có thể nghĩ ra những chuyện "điên rồ" này chứ, nào ngờ...một chỉ huy đường đường nghiêm khắc, trên dưới có trăm người kính nể lại sợ một ngày mình "mất giá".

"có gì liên lạc sau, tôi xin phép về trước"
Châu Kiệt tâm trạng mỗi lúc một nặng nề, nhìn giờ điểm trên đồng hồ, biết chắc rằng phiên tòa đã xét xong, pháp trường đang đợi lệnh để áp dụng bản án.

********
"chẳng phải em đã nói với anh là chúng ta sẽ không gây khó dễ với Hà Nhiêm Ấn sao? Trong kế hoạch anh đưa ra tại sao lại trái ý?"
Mặt bà như dao cắt, không diễn tả nổi sự tức giận của mình lên người anh trai mình.

"em bao che cho chúng nó làm gì? Nếu như còn có nó xuất hiện, làm cho anh liên tưởng đến cách cha nó từng đối xử với anh em của anh ngày trước.

Kế hoạch thay đổi đó là điều hiễn nhiên!"
"anh còn lớn tiếng nói đến chuyện đó? Hà Ưng là kẻ đáng chết, chết ngàn lần cũng không thể tha thứ! Nhưng....Nhiêm Ấn hoàn toàn vô tội, nó không liên quan gì đến lão ta, anh hà tất gì làm kế sách tàn độc như vậy?"
"em nhìn xem, đôi mắt còn sót lại của anh là nhờ phước cha con nó mang lại.

Anh chỉ thay mặt những người anh em đã khuất cảm tạ lòng thành ấy thôi.

Không phải sao? Vả lại...em đừng quên, cha mẹ chúng ta cùng rất nhiều người vô tội khác nằm xuống vì bàn tay nhuốm máu của ai! Anh chưa hề giết người, đều do họ tự nguyện.


Còn nữa...em muốn bênh vực gia đình hắn thì đừng quên rằng, ngay cả con gái máu mủ của hắn mà hắn còn dám bán cho đại sứ quán Pháp để tiếp tay cho những hành vi dơ bẩn...." - kéo một hơi thuốc dài - "Hà Nhiêm Ấn là bản sao của hắn, chắc chắn là như vậy! Diệt cỏ phải diệt tận gốc, huống hồ gì bây giờ Hà gia như hổ mọc thêm cánh khi cấu kết cùng ngài Từ bộ trưởng đáng kính"
Bà đứng lặng như tờ, nét mặt có sự lo lắng không nguôi.

Từng lời anh mình nói không hề sai, nỗi đau mất mát ngày trước kéo dài đến hiện tại là do bọn họ gây ra.

Hà cớ gì bà phải van xin ỷ ôi như vậy.

Nhưng....trong thâm tâm bà vẫn còn chút gì đó quyến luyến với tình cảm mẹ - con dành cho Hà Nhiêm Ấn.

Tuy không phải đứt ruột sinh ra, với bà, anh không khác gì một người con trai bà mang nặng đẻ đau.

"anh trai của em suýt nữa thì mất mạng, thương tật mang trên người đều do nhà họ Hà mang đến! Một ngày anh còn sống, thì Chu Tam này nhất định nợ máu phải trả bằng máu! Bọn Nhật chỉ là một lũ không biết tính toán, cho dù có tính toán chính xác đi chăng nữa lại không hiểu luật chơi và tính cách nên mới dễ dàng mắc bẫy của bọn Hà Nhiêm Ấn kia!"
"...."
"trời cũng tối rồi, em về cẩn thận.

Gần đây có rất nhiều kẻ lảng vảng, đừng để bị phát hiện là đến đây.

Nếu như ai dám đe dọa em, cứ đến nói với anh, em cũng biết tính anh rồi đó, anh không hề giết họ nhưng họ phải biết tự mình nằm xuống nấm mồ kia".