Trình Nhất Lâm càng ngày càng thấy cơ thể rã rời, cậu nghỉ ở nhà đã được 3 ngày rồi, ăn uống thì qua loa, mặc kệ cho sức khoẻ của mình. Có ngày cậu nguyên ngày không ăn gì, cứ say nồng bên chai rượu vang, rồi có lúc lại hút thuốc. Trình Nhất mới vài ngày mà gầy đi trông thấy, tay nổi lên những vệt gân rõ rệt, xương quai xanh cũng ngày một lộ rõ hơn. Gương mặt của người mẫu ảnh giờ phờ phạc thiếu sức sống, đôi mắt cứ thâm quầng, đôi môi nhợt nhạt, Hạ Nhi gặp cảnh tượng này chắc cũng phải giật mình chạy béng.

Mà nhắc đến Hạ Nhi, cậu lại buồn, lại tiếp tục đâm đầu vào rượu để cứu vớt tinh thần. Trình Nhất Lâm trong tủ lạnh đã hết cả thức ăn dự trữ, cậu như thể thay cơm bằng rượu, cứ hết ly này đến ly khác, tới nỗi hơi thở ám nồng nặc mùi rượu luôn rồi. Trình Nhất Lâm giờ xơ xác, cứ mở mắt tỉnh dậy là lại buồn, tâm trạng lại tiêu cực, lại tiếp tục uống rượu như uống nước lọc. Trình Nhất Lâm đúng kiểu quá si tình rồi, cảm giác như thể không có Hạ Nhi là không sống nổi ấy...


.........

Hạ Nhi bữa trưa tại công ty hôm đó lại tiếp tục lôi mấy gói snack ra ăn lót dạ. Bỗng dưng thấy bụng đau đau, con bé nhẹ nhàng để gói snack lại chạy đi giải quyết.

Có gì đó trong nhà kho khiến con bé phải dừng lại vì tò mò...

Tiếng sột soạt, tiếng nhai chóp chép nghe có vẻ đang rất đói của ai đó dội vào cái tai thính của Hạ Nhi. Nó lùi lùi lại, thật chậm, thật nhẹ nhàng để không gây ra tiếng động lớn làm người bên trong nhà kho bị giật mình. Cửa kho mở, là cái nhà kho xưa kia nó từng ngủ mỗi đêm, con bé nhẹ nhàng bước vào...

Đèn bật, ai đó giật mình hất tung cả đũa...

Hạ Nhi bất ngờ kêu lên:

"Vương Kh..."

Vương Khiết hoảng hốt, ngón tay đưa lên miệng ra dấu "suỵt". Anh đứng dậy, đi nhanh về phía nó rồi bịp miệng nó lại, lấm lét ngó quanh, anh gắt khẽ:

"Cô vào đây làm gì??!"


Hạ Nhi ú ớ vì bị bịp miệng, anh mới ngớ ra, bỏ tay ra khỏi, đứng gọn nép nép vào trong để người ngoài đi qua không thấy.

"Tôi nghe có tiếng sột soạt nên tò mò...mà anh làm gì trong này thế!? Đang ăn trưa à???"

Vương Khiết đâu ngờ con bé này tinh thế, anh xấu hổ không biết nên giải thích sao, anh cầm vào cánh tay nó kéo về chỗ mình ngồi, nói nhỏ:

"Tôi không thích cơm của công ty nên mang đồ ở nhà đến, tôi cũng không thích cái phòng ăn đấy..."

"Anh có thể ăn trong phòng chụp mà, tôi vẫn luôn ăn ở đó này!"

Vương Khiết chắc chắn là đang có gì đó muốn giấu, anh lúng túng kiểu đang nghĩ ra lý do hợp lý để giải thích. Ánh mắt con bé cứ chăm chăm nhìn anh chờ đợi câu trả lời, anh túng quá bèn gắt lên:

"Tôi thích ăn trong không gian tối! Thì sao nào???!"

Hạ Nhi cười khúc khích làm anh ngượng đỏ bừng mặt mày, nó chợt cầm hộp cơm của anh lên rồi đứng dậy. Chưa kịp để nó nói gì, anh đã sồn sồn cả lên:


"Này!! Đem đi đâu thế hả?!!"

"Ăn cùng nhau đi, tôi ăn một mình cũng buồn lắm!."

Vương Khiết có chút khựng người lại đôi chút, anh vẫn thấy xấu hổ, mặt cứ cúi gầm. Anh mãi mới mở miệng đáp lại:

"Chẳng qua tôi thấy phòng này bụi bặm quá cũng không thích hợp để ăn uống nên mới vào đó ăn với cô thôi. Mà...cấm cô kể chuyện này với ai đấy!" Anh bỗng lên giọng cấm cản, con bé bĩu môi cười cợt anh:

"Sợ gì chứ? Anh sợ bị người ta gọi là chàng trai ăn cơm rang trong nhà kho đấy à?"

Anh vừa ngượng vừa bực, anh xẵng giọng quát nó:

"NÀY!!!!! ĂN GÌ Ở ĐÂU THÌ KỆ TÔI CHỨ!! SỢ SỢ CÁI GÌ??!!!"

Hạ Nhi liếc ngang liếc dọc bên ngoài rồi giở giọng chọc tức:

"Nói to quá nhaaaa, coi chừng có người nghe thấy đó..."

Anh thở phào một cái để lấy lại bình tĩnh rồi bước đi kiểu lén lút theo sau nó đi vào phòng chụp, hẳn Vương Khiết có gì bí mật thì mới hành động như thế.
Hai người cùng ngồi xuống, tựa lưng vào tường, anh thấy nó tiếp tục ăn lặt vặt linh tinh thì lại hỏi;

"Cô cố gắng ăn cơm một buổi đi xem nào, suốt ngày ăn mấy thứ quà vặt như con nít ấy. Lớn đầu rồi mà..."

Hạ Nhi vừa nhai đầy mồm, vừa vênh váo cãi đài. Đồ ăn đầy trong miệng nên nói cứ ú a ú ớ:

"Ệ ôi ứ!! Ái ày...òn o ơ ấp ỉ ần ơm ủa anh!!" (Kệ tôi chứ! Cái này còn ngon hơn gấp tỉ lần cơm của anh!!)

Anh lắc nhẹ đầu cười khinh, nó thấy vậy liền cầm một miếng snack đưa ra trước mặt anh, hất hàm:

"Thử mà xem!! Ngon hết sảy!"

Vương Khiết né mặt ra xa, vẫn cái ánh mắt khinh bỉ ấy, anh nhìn nó bằng đôi mắt cau có:

"Làm gì đấy?! Ai thèm ăn mấy cái thứ vớ vẩn này!"

"Thì cứ thử đi mà, đảm bảo mê luôn!!" Nó vẫn cố dụ dỗ Vương Khiết, mặc cho anh tránh đủ kiểu, nó vẫn dí miếng snack ra sát mặt anh. Cuối cùng vì bị dồn đến góc tường, Hạ Nhi cũng chẳng để ý mà cứ sát vào, thành ra khoảng cách quá gần, mặt nó được phóng to trước tầm nhìn của Vương Khiết. Anh có chút ngại khi khoảng cách vô tình gần đến thế, vội vàng theo phản xạ đẩy nó ra khỏi.
Hạ Nhi vẫn dai như đỉa, nhân lúc Vương Khiết to tiếng quát nó...

"Đã bảo là không ăn rồi m..."

Nhân lúc khẩu hình miệng của anh đang mở, nó nhanh chóng đút miếng snack vào miệng anh rồi cười khoái chí. Vương Khiết lườm nó, mồm thì từ từ nhai, nhai thật chậm rồi hơi khựng lại như nhớ đến điều gì đó.

Hương vị này làm anh nhớ lại ngày xưa khi còn mẹ, cứ hễ hôm nào được điểm cao, Vương Khiết ngày ấy lại đòi mẹ mua snack để thưởng cho mình. Nó như gợi anh nhớ về quá khứ, cảm thấy mình như trở lại là đứa trẻ.

Hạ Nhi lảm nhảm bên tai, anh thì cứ đờ đờ đẫn đẫn. Con bé nói mà không thấy anh quan tâm gì nên quay sang gắt:

"Này! Có nghe tôi nói gì không đó??!"

Hại anh đang thẫn thờ thì giật mình lúng túng, Hạ Nhi chẹp miệng, bỏ một miếng snack vào mồm rồi vừa nói vừa từ từ nhai:
"Ngày xưa tôi cũng toàn ngồi ăn trong cái phòng đó đó, nó tuy hơi bừa nhưng lại rất thoải mái và riêng tư đúng không?"

Vương Khiết ái ngại, quả thật để con bé phát hiện mình ăn cơm trong cái kho đựng đồ đấy cũng thật là mất mặt mà, đường đường là idol tương lai mà lại ăn uống khổ sở đến thế. Anh cười nhạt, tay đặt hộp cơm xuống sàn:

"Cô cũng thích ăn trong đó à?"

"Chút chút thôi, thực chất là vì công việc của tôi nên mới vậy..."

"Cô từng làm ở đây rồi sao??!!" Anh ngạc nhiên quay sang nhìn nó, Hạ Nhi không ngần ngại cười toe khoe với anh về công việc cũ:

"Phải!! Tôi từng làm lao công ở đây đó! Ngày đó tôi toàn dọn dẹp đến tầm khuya, đường về nhà lại tối om vắng người nên tôi sợ không dám về, đành ngủ lại đây. Cái nhà kho đó như ngôi nhà thứ hai của tôi vậy. Tôi ngủ ở đó, ăn ở đó...còn mang bao nhiêu đồ dùng cá nhân đến để trong phòng này cơ. Mà lúc ngủ thì toàn phải đợi cho bảo vệ kiểm tra hết toà nhà rồi mới dám bật đèn để ngủ vì...tôi sợ ma lắm! Hì hì."
"Hoàn cảnh vậy mà còn cười được sao?" Vương Khiết cứ nhìn nó chằm chằm, rõ là nghe nó kể có vẻ là một cuộc sống khó khăn, vậy mà lại cười tươi đến vậy.

Bất chợt Hạ Nhi quay sang nhìn Vương Khiết khiến anh giật mình, bối rối đánh trống lảng:

"Aishhh đói quá, ăn cũng không xong với cô nữa!!"

"Anh cứ ăn! Ai cấm gì anh chứ!!??" Nó trợn mắt lên nhìn, Vương Khiết đưa cơm lên miệng, chậm rãi nhai, trong đầu vẫn nghĩ đến những gì nó nói ban nãy.

Hạ Nhi thấy anh im ắng không nói gì, nó lại ngồi tựa vào tường rồi ngước mắt nhìn lên trần nhà. Nó thở dài nhưng giọng nghe khá lạc quan:

"Khéo sắp tới tôi cũng phải ngủ lại qua đêm ở đây như ngày trước mất. Một mình mẹ tôi nuôi hai đứa mà tiền lương chị em tôi cũng chẳng bõ bèn, mẹ lại còn bệnh nữa, nếu tôi không về nhà ăn cơm thì sẽ tiết kiệm khá là nhiều tiền cho mẹ đó! Một mình tôi ăn mà gấp rưỡi hai người họ rồi."
Hạ Nhi cười khúc khích, Vương Khiết lén nhìn, lần này cảm giác sâu trong ánh mắt con bé có chút dao động, nó long lanh như ướt nước. Anh bối rối sợ con bé khóc nên đổi chủ đề, anh đứng lên đem hộp cơm vừa hết của mình đi vứt, trước khi đi khỏi còn nán lại nói với nó một câu:

"Tan làm đi ăn bánh bao ở chỗ lần trước nhé, tôi mời."

"Chỗ lần trước? Chỗ lần trước sao?....KHOAN!!! LÀ CHỖ MÀ TÔI VAY TIỀN CỦA ANH ẤY HẢ??!!!!" Hạ Nhi đần mặt vài giây rồi la lớn, anh quay lưng lại với nó, khẽ mỉm cười, tay nắm lại đưa lên che miệng. Thấy anh không đáp lại mà cứ thế bước đi khỏi, con bé cứ ngồi vênh mặt mà gắt um lên:

"ANH CỐ TÌNH CHỌC TÔI ĐÚNG KHÔNG!!!?? BAO NHIÊU CHỖ BÁN BÁNH BAO CỚ SAO LẠI CHỌN ĐÚNG CHỖ ĐÓ CHỨ!!!!?"

Đáp lại Hạ Nhi là tiếng cửa đóng "rầm", con bé lườm nguýt đủ kiểu nhìn về phía cánh cửa, lẩm bẩm cái gì đó rồi nhớ ra một điều. Số tiền từ hôm ấy, nó có đem theo mà quên trả, thôi thì lát mời lại Vương Khiết mới được.
...............

Hôm nay Vương Khiết phải chụp nhiều hơn mọi khi, tự dưng có công ty đồng phục học sinh đến chụp gấp nên phải nán lại. Hạ Nhi lúc đó hết việc nhưng sợ nếu mình ở trong phòng đó sẽ làm vướng chân người khác làm việc nên ngồi dưới sảnh đợi. Hôm nay đêm có sương xuống nhiều hơn, lại mưa lất phất, Hạ Nhi vẫn bất cẩn như ngày nào, đi mà không dự phòng theo cái áo khoác hay khăn quàng cổ. Nó cứ ngồi run cầm cập, tay xoa xoa vào nhau liếc ngang liếc dọc mãi mà chưa thấy anh xuống.

Hạ Nhi xém thì ngủ gật ra đấy, may thay nghe thấy giọng chị Hàn Thi:

"Hạ Nhi à?! Sao giờ này còn ngồi đây làm gì??"

Hạ Nhi mới kịp thưa "dạ", cô đã chống nạnh than thở:

"Aishhh tự dưng lại chụp gấp làm tí mới về được, thằng bé đói quá nên chị ra ngoài mua cho nó chút đồ bỏ bụng. Em về đi không muộn đấy!!"
Hạ Nhi nhìn theo cô chạy vội mà ậm ừ, nó thở dài rồi đứng dậy, tay chân lạnh cóng vì ngồi ngoài sảnh hút gió từ nãy tới giờ. Nó lê lết từng bước ra khỏi cửa, há mồm ngáp ngắn ngáp dài vì một ngày mệt mỏi.

Nó đứng dưới toà nhà công ty, ngước mắt lên nhìn phòng chụp đèn còn sáng, tiếng ekip chụp ảnh ồn ào, kẻ mắng người giục lấy này lấy nọ. Đang nhìn chăm chú thì sau nó có tiếng bánh xe.

Hạ Nhi ngửi thấy mùi gì đó nóng hổi, thơm dễ chịu nên theo phản xạ quay lại ngay lập tức. Một xe bánh bao với hai chiếc nồi to sụ, bác gái bán hàng cũng run cầm cập đẩy chiếc xe thật nặng nề. Con bé nhìn lên căn phòng ấy rồi nhìn bác, không chần chừ lâu mà chạy ngay tới chỗ chiếc xe ấy.

"Cho cháu 3 cái bánh bao ạ!!"

Bác bán hàng mặt khắc khổ nhìn nó rồi cười hiền từ, bác gật đầu, tay mở nắp nồi bánh bao to sụ lên. Khói toả ra ấm ơi là ấm, Hạ Nhi thấy ấm hẳn cả người. Bác lấy ba cái bánh bao cho vào túi, con bé nhận lấy rồi đưa bác tiền. Xong xuôi nó nhìn bác, nói gì đó như năn nỉ:
"Bác cứ đứng dưới này được không ạ? Chờ cháu tầm 5 phút thôi...được không ạ??!!?"

"Bác còn phải về nhà nữa đó cô bé à..." Bác ấy cười híp mắt lại, vết chân chim nơi đuôi mắt xuất hiện làm nó nghĩ đến mẹ ở nhà. Con bé vận dụng hết cỡ cái cơ mặt của mình để van xin:

"Một chút thôi mà bác...đi màaaaa!!! Bác chờ cháu chút thôi rồi cháu xuống liền mà..."

"Được rồi cô nương, nhanh nhanh lên nhé!" Bác gật đầu một cái, cười tươi rói.

Con bé chạy như chó đuổi ra chỗ thang máy, tay bấm mãi cái nút mà thang máy còn đang ở tận tầng nảo tầng nao cao tít mù tắp. Nó sốt ruột đứng đợi, thang máy mở, Hạ Nhi bước vào vội rồi bấm tầng 5.

Nó đến trước cửa phòng chụp nhưng đông quá không dám vào, cứ đứng ngó nghiêng mãi. Thấy Vương Khiết đang ngồi dưới sàn nhà, mấy chị make up đang ngồi lau mồ hôi rồi trang điểm lại cho anh, gương mặt anh phờ phạc vừa mệt vừa đói cứ như sắp lả tới nơi. Hạ Nhi đứng ngoài nhìn mà không dám gọi, nhìn đồng hồ thì thấy đã 5 phút trôi qua, nó lẳng lặng quay người ra về.
Nhưng chân vừa mới bước được vài ba bước, ánh sáng từ căn phòng rọi ra ngoài nhiều hơn. Vương Khiết mở cửa, gọi nó:

"Này! Đứng ngoài ngó nghiêng một tí rồi đi là sao?"

Hạ Nhi quay phắt lại, mắt sáng lên. Nó bước lại gần Vương Khiết, tay chìa cái túi bánh bao ra trước mặt anh, cười tươi:

"Hôm nay tôi mời!! Anh hết sỉ tôi nữa nhé!"

"Gì đây? Mua cho tôi sao?"

Chẳng hiểu sao anh trong lòng vui mừng khôn xiết nhưng gương mặt vẫn ra vẻ cười khẩy lạnh nhạt, mắt thì dò xét túi bánh bao.

"Ờ! Anh đói nên tôi mua cho anh đó!!"

"Haiz...sao lại nói thẳng toẹt ra như thế được vậy?" Mặt anh bắt đầu xuất hiện những vệt đỏ, đáng lý ra Hạ Nhi có thể ngại ngùng rồi biện minh rằng vô tình mua hay gì đó, đằng này nói thẳng ra vậy luôn. Hại cậu con trai này ngại ngùng đỏ cả mặt...

"Xin lỗi, hôm nay không mời cô được rồi...mai nhé?"
"Không cần đâu, ngồi ăn trưa chung với tôi là tôi vui rồi, mọi khi toàn ngồi ăn một mình cô đơn muốn chết." Nó tiu ngỉu, mắt nhắm lại làm mặt mếu máo. Chợt Vương Khiết do dự gì đó, tay đưa ra rồi lại thụt vào, cho đến khi tay gần chạm vào mái tóc nó thì bên trong gọi vọng ra:

"Vương Khiết! Chúng ta tiếp tục chứ?!!"

Anh lúng túng gật gật rồi vẫy nhẹ tay tạm biệt nó, con bé cũng ba chân bốn cẳng vội vàng chạy xuống vì sợ bác bán hàng chờ lâu.

Từ cửa sổ tầng 5 nhìn xuống, anh thấy bóng dáng bé nhỏ ấy đang cười toe toét với bác bán hàng, tay đẩy chiếc xe cùng bác. Ra là Hạ Nhi nói bác chờ nó để cùng nhau đẩy chiếc xe nặng nề này về, trông con bé cũng mệt thế kia rồi còn cố tươi tỉnh mà giúp được. Anh nhìn theo mãi, môi cũng bất giác nở nụ cười. Trong lúc bên ánh sáng đang gặp sự cố, Vương Khiết tranh thủ ăn thứ nóng hổi núng nính mà người con gái ấy mới mua cho. Ăn vào đúng là vừa ấm cả người, mà nơi trái tim ấy cũng ấm sực theo nữa. Cái cảm giác này...lâu rồi mới cảm nhận lại, nhỉ?
...........

Hạ Nhi sau khi giúp bác bán hàng thì cũng đã muộn, mở điện thoại lên xem mới nhận ra đã là 10 giờ. Đường vắng, hiu hắt lạnh thấu da thấu thịt. Nó quay người đi bộ về nhà, lâu rồi mới đi trên đường vào tối muộn như này, quả thật vẫn rất sợ...

Hạ Nhi bước từng bước nhanh hơn bình thường, vừa đi vừa lẩm nhẩm hát cái gì đó để át đi nỗi sợ hãi đang dâng tràn. Con bé chỉ cần có cái lá cây rơi trúng vào người là đã giật nảy mình, đi được một đoạn liền nghe tiếng bước chân đi theo, con bé lại đi nhanh hơn nữa. Rồi cái bóng cao lớn ấy từ sau ngày một tràn về phía trước, gần át đi cả cái bóng bé nhỏ của Hạ Nhi. Nó siết tay thành nắm đấm thật chặt, quyết tâm quay lại rồi hét lớn:

"MUỐN GÌ HẢ?!!!?!"