Các cô tùy ý đi dạo, trong lúc này có vài người đi đến gần, nhưng các cô đều từ chối tất cả.

Đột nhiên, Vương Chỉ Hân nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, giống anh, bên cạnh còn có một cô gái, cũng sẽ làm người cảm thấy là cô gái tuyệt sắc trong nhân gian.

Vương Chỉ Hân nhìn chằm chằm bọn họ thất thần, Lý Thi Lộ thấy thế dùng cánh tay chạm cô, hỏi.

“Tiểu Hân, cậu làm sao thế?”

“A, không có gì.”

“Chúng ta đi dạo tiếp đi.”

“Được.”

Lý Thi Lộ lôi kéo cô đến hướng phản lại, thật ra theo ánh mắt của Vương Chỉ Hân vừa rồi cô ấy cũng đã nhìn thấy được, thật sự là Trần Sơ Kỳ và bạn gái của anh, trước đó Lý Thi Lộ nghe thấy bạn học nữ trong lớp từng nhắc, lúc ấy cũng không tin thật, hiện tại xem ra không phải lời đồn.

“Tiểu Hân, cậu thấy cái kẹp tóc này có đáng yêu không?”

“Tiểu Hân, cái này thoạt nhìn ăn rất ngon, chúng ta cũng mua đi.”

“Tiểu Hân, đôi khuyên tai này thật xinh, tặng cho cậu.”

“Tiểu Hân à…”

“Được, cậu thích thì chúng ta mua.”

“Cảm ơn cậu, Tiểu Lộ, thật sự.”

Vương Chỉ Hân cũng không thể hiện ra cảm xúc nhỏ của mình, cô không muốn sự hứng thú của Lý Thi Lộ bị tâm tình không tốt của cô phá hỏng.

Sau khi chơi tận hứng, các cô nói xong lời từ biệt. Vương Chỉ Hân không ngồi xe bus, cô lựa chọn đi bộ, trong đầu luôn toát ra hình ảnh vừa rồi, trai tài gái sắc.

Yêu thầm chính là như vậy, chú định là một lần thấy tình biết trước kết cục.

Rõ ràng mình cũng là người loá mắt, nhưng lúc thích cậu ấy luôn cảm thấy mình thật bình thường, luôn là cảm thấy tự ti.